“Hả? Tại sao?”
Ánh mắt Khương Mạn có chút phân vân.
Advertisement
Cô không chắc tên ngốc này có thể tiếp nhận sự thật tàn khốc này trong một chốc một lát hay không.
Nhưng cô không lo được nhiều thứ như vậy.
Advertisement
Nếu Khương Nghiệp Thành liên hệ với Zeus, thì tính mạng của Khương Tiểu Bảo khi ở lại nhà bác hai sẽ gặp nguy hiểm!
“Khương Nghiệp Minh không phải cha của em, em là con trai của cô chị.”
Khương Tiểu Bảo loạng choạng, hai mắt mở lớn, khóe miệng cứng ngắc: “Chị...chị đừng đùa chứ, không buồn cười chút nào đâu....”
“Em...sao em có thể là....”
Cậu ta bất giác nhìn về phía Khương Nghiệp Minh, nhưng cậu không nhận được đáp án nào từ ánh mắt của ông ấy.
Khương Tiểu Bảo há miệng, trái tim như ngừng đập, máu chảy trong cơ thể cũng trở nên lạnh ngắt.
Câu ta không thốt nên lời……
Khương Mạn nắm lấy cánh tay của cậu: “Đừng làm loạn, yên lặng rời khỏi đây cùng với chị.”
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
“Khương Tiểu Bảo, chị biết chuyện này đối với em rất tàn nhẫn. Nhưng chị xin lỗi, em bắt buộc phải trưởng thành rồi.”
Khương Mạn nói xong, ngồi xổm bên cạnh xe lăn của Khương Nhược Lai, giọng nói ấm áp: “Cô ơi, cháu là Tiểu Mạn, là con gái của Khương Nghiệp Lễ.”
“Cháu tới đón cô về nhà đây.”
Lông mi của Khương Nhược Lai khẽ run lên, nhưng không có phản ứng nào khác.
“Có lẽ sẽ hơi khó chịu một chút, cô cố gắng chịu đựng nhé.”
Khương Mạn một tay bế Khương Nhược Lai lên, một tay túm lấy Khương Tiểu Bảo, bước nhanh ra ngoài.
Khương Tiểu Bảo hồn bay phách lạc, giống như xác không hồn, cứ thế bị cô túm lấy, lôi đi.
Khương Mạn chưa đi xa, chợt cau mày, ngay sau đó, nhìn thấy một đám người đang vội vàng đi tới, sự lạnh lẽo trong đôi mắt cô dần phai nhạt đi.
Cả quãng đường này của cô vẫn luôn mở chia sẻ định vị.
Bốn anh em nhà họ Khương lúc này đều vội vàng đi tới.
Còn có……Bạc Hạc Hiên.
“Anh cả……” Giọng nói của Khương Mạn có chút run rẩy, nhưng vẫn cố gắng mỉm cười: “Đây là cô út.”
Khương Lệ Sính mím chặt môi, tiến lên bế ngang người Khương Nhược Lai.