Nhật ký
Mùa hè ở chỗ chúng tôi khá là ấm áp. Vào tháng Sáu, hầu hết thời gian của tôi là ở ngoài trời. Đằng sau nhà chúng tôi là một rừng cây, và đi sâu vào trong rừng cây có một cái hồ nhỏ. Vào mùa đông, mặt hồ đóng băng, nhưng sang mùa hè, nước trong hồ sẽ có màu xanh ngắt và nhiệt độ nước thì mát lạnh.
Tôi thích tới chơi bên hồ.
Tôi sẽ nói với mẹ là tôi đi câu cá, nhưng nói một câu thật lòng, tôi chẳng phải người thích đi câu. Cái quá trình móc giun vào lưỡi câu rồi ném sinh vật ấy xuống nước và chờ đợi một con vật đi tới, rỉa thịt loài trườn bò nhơ nhớp đó chẳng hấp dẫn chút nào với tôi. Ngoài tự nhiên cá cũng ăn giun sao? Tôi nghi ngờ điều đó. Tôi phải tận mắt nhìn thấy lũ giun tự nguyện đi xuống hồ. Theo như tôi hiểu, cá ăn thịt những con cá bé hơn, chứ không phải giun. Có lẽ nếu ai đó đi câu mà dùng cá bé với hi vọng câu được cá lớn hơn, người đó sẽ câu được nhanh và nhiều hơn chăng? Kể cả là vậy, tôi chưa bao giờ có đủ kiên nhẫn cho cái trò ngớ ngẩn ấy cả.
Dù thế tôi vẫn rất thích cái hồ.
Và cô Carter cũng vậy.
Tôi vẫn nhớ lần đầu tiên tôi gặp cô ấy ở đó.
Đó là vào ngày Hai mươi tháng Sáu. Bảy ngày nghỉ hè thú vị đầu tiên đã trôi qua và mặt trời đã lên cao tít trên kia, mỉm cười tỏa ra ánh nắng vàng óng yêu thương xuống mảnh đất nhỏ xinh của chúng tôi. Tôi bước tới bên hồ cùng chiếc cần câu trong tay, tiếng huýt sáo nhè nhẹ bay trên môi. Tôi đã luôn là một đứa trẻ hạnh phúc như vậy đó. Mạnh khỏe, hồn nhiên, đúng là vậy.
Tôi ngồi phịch dưới gốc cây yêu thích, đó là một cây sồi lớn với tán rộng che bóng cả một khoảng rộng mà hẳn cây phải nhiều tuổi lắm rồi mới có được. Tôi từng tưởng tượng nếu tôi cắt ngang thân của cái cây và đếm số vòng trên đó thì chắc là sẽ nhiều lắm, có lẽ là một trăm hoặc hơn thế nữa. Bao năm tháng đã đến rồi đi, còn cây sồi vẫn đứng sừng sững trên nền đất như thế, cúi xuống nhìn theo phần còn lại của khu rừng. Thực sự, đó là một cái cây rất tuyệt.
Mùa hè tới, tôi sẽ giành lấy một vị trí thật đẹp dưới gốc cây. Tôi luôn để cần câu cá ở bên trái và túi đựng đồ ăn trưa (trong đó có bánh mì sandwich kẹp bơ lạc và mứt) ở bên phải. Rồi sau đó, tôi sẽ lôi cuốn sách mới nhất từ trong túi ra và để mình đi lạc theo những trang sách.
Mấy ngày hôm nay, tôi đang nghiên cứu một học thuyết. Tháng trước, chúng tôi học được trong giờ Khoa học rằng Trái Đất có tuổi đời 4,5 tỉ năm. Trước đó chúng tôi học được rằng loài người chỉ mới xuất hiện cách đây có hai trăm nghìn năm. Sau khi nghe được mấy thông tin cơ bản ấy, một suy nghĩ đã vụt hiện lên trong đầu tôi. Đó là lí do mà hôm trước, tôi đã chọn lấy cuốn sách đặc biệt này từ thư viện - một cuốn sách về hóa thạch.
Bạn biết đấy, những thứ bị đất đá bao lấy xung quanh đã “hóa đá” và nằm im trong đó trong… trong - tôi không biết nữa, nhưng đó là một khoảng thời gian rất dài, hàng triệu triệu
năm, đó là trường hợp của khủng long. Và đa số động vật thậm chí không thể trở thành hóa thạch. Suy cho cùng, một động vật trước tiên phải mắc kẹt ở trong đá thì mới có thể hóa đá. Nếu các thành phần của nó bị phá hủy trước khi quá trình này diễn ra, những bằng chứng về chúng sẽ biến mất, không để lại một dấu vết nào.
Tháng trước, tôi đã gϊếŧ một con mèo và để cái xác cứng đơ của nó ở bên hồ rồi chờ đợi xem điều gì sẽ xảy ra.
Đừng lo, nó không phải là thú cưng của ai đâu, chỉ là một con mèo hoang thôi. Đó là một con mèo mướp nhỏ sống trong khu rừng này. Chí ít thì đó là nơi mà tôi tìm thấy nó. Mà thực ra, nếu con mèo ấy thật sự là của ai đó thì nó đã không đeo một cái thẻ tên. Nếu nó là thú nuôi trong nhà và họ để cho nó chạy lung tung mà không đeo thẻ tên thì mọi tội lỗi gây ra cái chết cho con vật ấy phải đổ lên đầu những người chủ bất cẩn của nó.
Con mèo nhìn không khỏe mạnh cho lắm. Từ khá lâu rồi.
Trong vài ngày đầu tiên, cái xác của con mèo có mùi kinh khủng khϊếp, nhưng cũng qua đi nhanh thôi. Trước tiên, ruồi bu đến, rồi sau đó tới dòi. Mấy đêm đầu tiên, có lẽ đã có con gì đó lớn hơn thế tới rỉa xác nó. Đến lúc này, mặc dù chỉ mới sau có một tháng, chẳng còn gì hết ngoại trừ đống xương. Gió và mưa chắc chắn rồi cũng sẽ mang những thứ này đi. Và thế là hết sạch.
Tôi hình dung một con người rồi cũng sẽ biến mất, nhanh như thế.
Lúc đầu, tiếng động khiến tôi giật mình. Suốt thời gian dài tới bên hồ này, tôi chưa từng nhìn thấy có người nào khác. Nhưng chẳng có gì là mãi mãi cả, và đây, một người đang đứng cách mép hồ chưa đầy ba chục mét, nhìn chằm chằm ra mặt nước.
Tôi vội nép sau một thân cây để không bị nhìn thấy.
Mặc dù người đó đang quay mặt đi hướng khác khiến tôi không nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt, nhưng ngay lập tức tôi nhận ra mái tóc, những lọn tóc dài xoăn lượn sóng màu nâu sô cô la thả xuống sau lưng.
Cô ấy nhìn sang phía tôi. Tôi cúi người lùi lại. Rồi cô ấy nhìn sang bên phải, quan sát xung quanh. Cuối cùng, khi đã hài lòng rằng chỉ có một mình, cô ấy lấy từ trong cái túi xách lớn ra một tấm khăn và trải nó ra bên cạnh mép hồ.
Sau khi nhìn ngó xung quanh thêm một lần nữa, cô ấy vòng tay ra đằng sau và tháo dây buộc chỗ cổ ra. Chiếc váy tuột xuống khỏi thân thể và rơi xuống, chiếc váy trắng toát, lấm tấm điểm những bông hoa nằm gọn dưới chân cô ấy.
Tôi há hốc mồm.
Cô ấy không mặc gì hết.
Tôi chưa bao giờ nhìn thấy một phụ nữ khỏa thân.
Cô ấy nhắm mắt lại và ngẩng mặt về phía mặt trời, mỉm cười.
Chân cô ấy dài quá.
Và bộ ngực!
Ôi Chúa ơi! Tôi cảm thấy mặt tôi đỏ ửng. Và bây giờ nó vẫn đang ửng đỏ.
Tôi nhìn thấy một túm lông nhỏ ở chỗ đó, cái chỗ nhỏ đặc biệt đó.
Cô Carter tiến về phía mặt nước và bước chân xuống, lúc đầu có hơi lưỡng lự một chút. Hẳn là nước lạnh.
Nhưng rồi, cô ấy vẫn bước tiếp, xa hơn, chầm chậm chìm theo độ sâu của nước.
Khi nước ngập qua đầu gối, cô ấy cúi người xuống, múc lấy một vốc tay nước và táp nó lên ngực. Một lát sau, cô ấy ngụp xuống nước và bơi ra giữa hồ.
Tôi quan sát, từ vị trí an toàn của mình sau thân cây.
Đêm đến rồi đi và rõ ràng là đêm bồn chồn khó ngủ với tôi.
Mùa hè đến mang theo cái nóng, và căn phòng của tôi trở nên bỏng giãy ngay khi mùa xuân rũ bỏ lớp áo khoác.
Tuy thế, chẳng phải cái nóng khiến tôi thao thức, mà là những suy nghĩ về cô Carter. Tôi dám nói rằng đó là những suy nghĩ thiếu trong sáng nhất, và rất, rất mới đối với tôi. Khi nhắm mắt lại, tôi vẫn nhìn thấy cô ấy đang đứng bên hồ, dưới ánh nắng tươi sáng, những giọt nước lấp lánh trên làn da thịt ướt đẫm của cô ấy. Đôi chân dài của cô ấy… chúng dài và mịn màng quá. Nó khiến cho dòng máu ào ạt chạy đến những nơi nó chưa bao giờ tới, nó khiến tôi cảm thấy…
Với một cậu nhóc con, chúng ta có thể nói là nó khiến tôi thổn thức.
Sáng hôm sau, tôi bị đánh thức bởi giọng nói của cô ấy.
Lúc đầu, tôi nghĩ đó chỉ là một giấc mơ khác, và tôi rất đón chào nó, tôi ước được nhìn thấy cô ấy cởi bỏ chiếc váy và bước xuống hồ thật nhiều lần nữa trong trí tưởng tượng của mình. Giọng thì thầm của cô ấy lướt nhẹ theo làn gió, tiếp sau đó là tiếng mẹ cười khúc khích. Tôi choàng tỉnh.
“Như thế kì lắm.” Cô ấy nói. “Em chưa để bị trói lại bao giờ cả.”
“Chưa bao giờ thật á?” Mẹ đáp.
Cô Carter cười thẹn. “Nghe như kiểu em đoan trang lắm nhỉ?”
“Nó chỉ biến em thành người thiếu kinh nghiệm thôi. Dần dà em sẽ ngạc nhiên trước những gì chồng em có thể nghĩ ra để giúp anh ta tìm được kɧoáı ©ảʍ.”
“Thật á?”
“Thật mà. Vừa mới tuần trước…” Giọng mẹ nhỏ lại thành tiếng thì thầm.
Tôi ngồi dậy trên giường. Giờ đây, hai giọng nói chỉ còn là những âm thanh mờ nhạt đâu đó trong căn nhà.
Tôi vội vàng mặc quần áo lên người rồi áp sát tai vào cửa, nhưng vẫn chẳng nghe được gì.
Nhẹ nhàng vặn quả đấm, tôi mở cửa và tiến ra hướng hành lang, đôi chân mang tất của tôi bước đi trên sàn gỗ không gây ra một tiếng động nào.
Hành lang dẫn tới phòng khách, phòng khách nằm đối diện với phòng bếp. Tôi ngửi thấy có món gì đó đang nướng trong lò: mùi thơm lừng của táo và bột mì. Bánh nướng, có lẽ là vậy chăng? Tôi cực kỳ thích một ổ bánh nướng thật ngon.
Bỗng nhiên mẹ và cô Carter bật cười rôm rả.
Tôi cúi thấp, áp sát vào bức tường ở gần cuối hành lang. Tôi vẫn chẳng thể nghe rõ nhưng cũng không dám đi vào phòng khách. Vị trí này là lựa chọn duy nhất rồi.
“Anh Simon của em không phiêu lưu đến thế đâu.” Cô Carter nói. “Em e rằng bao đựng kĩ
nghệ của anh ấy nhẹ lắm. Chỉ bằng cái túi xách nhỏ thôi chứ chẳng được bao ấy, thật đấy. Hoặc có lẽ chỉ bằng một trong mấy cái túi giấy đựng đồ ăn trưa tin hin này thôi.”
Tiếng cánh cửa tủ lạnh mở ra cùng với tiếng chai lọ va leng keng vào nhau.
“Anh xã nhà chị khác hẳn.” Mẹ đáp. “Thi thoảng chị bày trò chỉ để anh ấy khỏi nghĩ tới phòng ngủ. Hoặc phòng giặt. Hoặc bàn ăn.”
“Ôi trời ơi!” Cô Carter thốt lên cùng một tràng cười.
“Thật đấy.” Mẹ nói. “Anh ấy cứ như thể động vật đến mùa động dục ấy. Đôi lúc chẳng gì có thể cản nổi.”
“Nhưng anh chị có con rồi mà.”
“Ồ, cậu nhóc đấy luôn bận rộn làm việc gì đó. Còn nếu không, cậu ta sẽ ngủ lăn quay trên giường như một con gấu ngủ đông vậy. Đất có thể nứt toác dưới chân và cậu ta vẫn say giấc vượt qua cơn thảm họa.”
Tôi hơi ngó đầu khỏi góc tường, không gây ra tiếng động nào cả, nhưng rồi nhanh chóng rụt lại để không bị nhìn thấy.
Mẹ đang trộn thứ gì đó chỗ bàn bếp. Cô Carter ngồi bên bàn ăn, tay cầm cốc cà phê.
“Có lẽ em nên thử cách nào đó để thêm chút hương vị xem sao.” Mẹ tiếp tục. “Chị vẫn luôn nói đấy thôi, những thứ cơ bản chỉ dành riêng cho thầy tu. Hãy thử mang đồ chơi hoặc đem một ít thức ăn vào phòng ngủ. Đàn ông gã nào cũng mê kem tươi.”
Tôi không được phép mang thức ăn vào phòng ngủ. Không được kể từ khi mẹ phát hiện ra một hộp bánh quy ăn dở rơi dưới gầm giường.
Cô Carter lại cười khúc khích. “Em chẳng làm đâu.”
“Nên làm, em ạ.”
“Nhưng lỡ anh ấy không thích, hoặc anh ấy nghĩ em kì cục hay gì đó thì sao? Làm thế nào để em sống sót qua được nỗi xấu hổ ấy đây?”
“Ôi, cậu ấy sẽ thích. Họ lúc nào chả vậy.”
“Chị nghĩ thế à?”
“Chị biết chắc là vậy.”
Hai người phụ nữ lặng thinh trong giây lát, rồi cô Carter nói: “Chồng của chị đã bao giờ, chị biết đấy, không có khả năng, ừm, chị biết đấy…”
“Chồng chị á?” Tiếng mẹ ré lên đầy thích thú. “Ôi Chúa tôi, chưa bao giờ. Hàng họ của anh ấy là hàng tuyển rồi.”
“Kể cả khi anh ấy uống rượu sao?”
“Đặc biệt là khi anh ấy uống rượu.”
Có tiếng một chiếc ghế gỗ của chúng tôi kéo lê trên sàn nhà.
Tôi lén nhìn qua góc tường trong một giây. Mẹ đã ngồi bên cạnh cô Carter và đặt một tay lên vai cô ấy. “Chuyện đó xảy ra thường xuyên lắm sao?”
“Chỉ khi nào anh ấy uống rượu.”
“Cậu ấy uống nhiều không?”
Cô Carter ngừng lại, cố tìm từ chính xác để nói. “Không phải hằng đêm.”
Mẹ siết chặt vai cô ấy. “Ừm, đàn ông rồi sẽ là đàn ông. Cậu ấy vẫn cần trưởng thành thêm nữa.”
“Chị nghĩ vậy à?”
“Chắc chắn là vậy. Khi mới bắt đầu cuộc sống gia đình, có rất nhiều áp lực đè nặng lên người đàn ông, lên cả hai người, nhưng lên cậu ấy nhiều hơn. Cậu ấy đã mua cho em căn nhà xinh đẹp đó. Chị đoán hai người đã nói về chuyện sinh con?”
Cô Carter gật đầu.
“Tất cả những thứ đó, chúng sẽ dồn lại với nhau thành những gánh nặng cực lớn đè lên vai cậu ấy. Mỗi thứ một chút, đè dần đè dần, đè tới khi cậu ấy chẳng thể bước nổi nữa, chẳng thể đứng được nữa. Cậu ấy sẽ uống rượu để giải tỏa chúng, vậy thôi. Chị thấy chẳng có gì sai khi dùng một chút rượu để làm dịu đi tâm trạng cáu kỉnh khó chịu cả. Em đừng bực bội làm gì. Khi mọi chuyện khá hơn, khi gánh nặng được quăng bỏ, tình hình sẽ tốt hơn thôi. Em cứ đợi mà xem.”
“Chị không nghĩ là do em à?” Cô Carter nói, giọng của cô ấy nghe gần giống của một đứa trẻ.
“Một cô gái xinh đẹp như em sao? Tất nhiên là không phải rồi.” Mẹ nói với cô ấy.
“Chị nghĩ em xinh đẹp à?”
Mẹ khịt mũi. “Chị không tin được em còn phải hỏi lại nữa cơ đấy. Em tuyệt lắm. Một trong số những cô gái xinh đẹp nhất chị từng được biết.”
“Chị thật tốt bụng khi nói vậy.” Cô Carter nói.
“Đó là sự thật. Bất cứ người đàn ông nào có được em cũng đều thật may mắn.” Mẹ nói với cô ấy.
Hai người phụ nữ lại lặng thinh, và tôi lại nhìn trộm, tôi dịch ra khỏi mép tường, nhẹ nhàng như một con chuột nhắt.
Mẹ và cô Carter đang hôn nhau.