Nhật ký
Tôi muốn ta phải nói rõ ràng với nhau ngay từ đầu.
Đây không phải là lỗi của cha mẹ tôi.
Tôi lớn lên trong một gia đình tràn ngập tình yêu thương mà có thể khiến ngay cả Norman Rockwell* cũng phải chú ý tới.
Mẹ của tôi, Chúa phù hộ cho linh hồn bà, đã từ bỏ công việc đầy hứa hẹn ở một nhà xuất bản để ở nhà sau khi sinh tôi ra, và tôi tin bà chưa bao giờ mong ngóng ngày quay trở lại. Mỗi sáng, bà đều bày sẵn đồ ăn lên bàn cho bố và tôi, và bữa tối thường diễn ra vào đúng sáu giờ. Chúng tôi yêu quý khoảng thời gian dành cho gia đình ấy, và chúng tôi tận hưởng nó theo những cách vui vẻ nhất.
Mẹ sẽ kể lại những ngày tháng huy hoàng chói lọi với bố và tôi sẽ chăm chú lắng nghe. Giọng nói của mẹ là giọng nói của thiên thần, và tới ngày hôm nay, tôi chỉ mong được nghe thêm giọng của mẹ nhiều hơn nữa.
Bố làm việc trong ngành tài chính. Tôi dám chắc chắn rằng ông rất được đồng nghiệp kính trọng, mặc dù bố chẳng bao giờ nói chuyện công việc khi ở nhà. Bố có một niềm tin mạnh mẽ
rằng những câu chuyện công việc hằng ngày nên được giữ lại ở nơi làm việc, không nên mang về nhà và dốc đổ lên nơi cư trú, chốn cư ngụ của mình như ai đó đổ một xô cám bầy nhầy cho lũ lợn mở tiệc. Ông để những thứ liên quan tới công việc ở lại nơi làm việc, đó là nơi chúng thuộc về.
Ông luôn mang theo một cái ca táp màu đen sáng bóng, nhưng tôi chưa từng thấy ông mở nó ra bao giờ. Mỗi tối về nhà ông lại để nó bên cạnh cửa chính, và nó cứ ở nguyên đó cho tới khi ông rời nhà tới văn phòng vào buổi sáng làm việc hôm sau. Ông sẽ tiện tay nhấc chiếc ca táp theo trên đường ra khỏi cửa, ngay sau khi dành cho mẹ một nụ hôn yêu thương và vỗ nhẹ lên đầu tôi.
“Chăm sóc mẹ nhé, con trai!” Ông sẽ nói. “Con là người đàn ông trụ cột trong nhà cho tới khi ta quay lại. Nếu gã thu tiền đến gõ cửa, hãy chỉ gã sang mà thu nhà bên cạnh. Đừng quan tâm đến gã. Nói thẳng ra gã chẳng là cái quái gì hết. Tốt hơn con nên học hỏi điều này ngay bây giờ thay vì bực bội vì mấy thứ như thế khi con có gia đình riêng của mình.”
Với mũ phớt trên đầu và ca táp trong tay, bố sẽ lách ra khỏi cửa, miệng cười tươi và tay vẫy chào. Tôi sẽ chạy tới bên ô cửa sổ nhỏ và nhìn theo ông bước ra ngoài (cực kỳ cẩn thận với băng giá trơn trượt nếu là mùa đông lạnh lẽo) và trèo vào chiếc xe ô tô nhỏ màu đen có thể hạ mui. Bố lái chiếc Porsche 1969. Đó là một cỗ máy phi thường. Một tuyệt tác nghệ thuật sẽ cất lên tiếng gầm khàn khàn, khô giòn theo nhịp xoay của chìa khóa, và tiếng gầm sẽ còn lớn hơn nữa khi chiếc xe lăn bánh hướng ra đường, lướt xuống khỏi vỉa hè trong niềm hứng khởi vô cùng.
Ôi, bố mới yêu chiếc xe đó làm sao!
Mỗi Chủ nhật, chúng tôi sẽ lôi ra từ trong ga ra một cái xô lớn màu xanh nước biển cùng một đống giẻ vụn và cọ rửa cho nó từ nóc tới bánh. Bố sẽ dành hàng giờ đánh mềm phần mui da màu
đen và thoa sáp lên những khung vành kim loại của nó, không phải chỉ một mà là hai lần. Tôi được giao nhiệm vụ đánh sạch các nan hoa trên bánh xe, đó là công việc mà tôi làm cực kỳ nghiêm túc. Sau khi hoàn thành, chiếc xe sáng bóng như thể mới được đưa về từ cửa hàng trưng bày không lâu. Rồi bố sẽ hạ mui xe xuống và chở mẹ cùng tôi đi dạo loanh quanh. Mặc dù chiếc Porsche chỉ có hai chỗ ngồi nhưng tôi chỉ là một cậu nhóc và có thể thoải mái ních vừa vào khoảng trống đằng sau ghế ngồi. Chúng tôi sẽ đỗ lại cửa hàng Dairy Freeze trong khu đó để ăn kem và mua nước soda, tiếp đó sẽ đi thẳng tới công viên để đi dạo suốt buổi chiều giữa những cây sồi lớn và những thảm cỏ xanh mướt.
Tôi sẽ chơi đùa với những đứa trẻ khác trong lúc bố mẹ ngồi dưới bóng một cây cổ thụ và quan sát. Hai tay họ đan vào nhau, tình yêu thương ngập tràn trong ánh mắt họ. Họ sẽ đùa với nhau và cười lớn, và tôi có thể nghe thấy tiếng họ trong lúc đang đuổi theo một quả bóng hay chạy bắt chiếc đĩa bay. “Nhìn con này! Nhìn con này!” Tôi sẽ hét lên. Và họ sẽ nhìn. Họ nhìn theo tôi giống như những người cha người mẹ khác. Họ nhìn theo tôi với ánh mắt tự hào. Con trai của họ, niềm vui của họ. Tôi sẽ nhớ lại mình của những ngày thơ ngây ấy. Tôi sẽ nhớ lại cha mẹ ngồi dưới gốc cây, mỉm cười tươi tắn. Tôi sẽ nhớ lại và ghi nhớ hình ảnh cổ của họ với vết cắt dài nối từ tai bên này sang tai bên kia, máu tuôn ra từ vết cắt và thấm đẫm thảm cỏ bên dưới. Và tôi sẽ cười thật to, tim tôi đang run lên vì kích động, nên tôi sẽ cười thật to.
Tất nhiên, đó là chuyện của nhiều năm về trước, nhưng rõ ràng đó là khi nó bắt đầu.
Norman Rockwell (1894-1978): Họa sĩ người Mỹ, nổi tiếng với các bức vẽ minh họa cho trang bìa của tạp chí The Saturday Evening Post trong gần năm mươi năm.