Bảy Viễn Thủ Lĩnh Bình Xuyên

Chương 7

Gặp lại Mười Trí, Bảy Viễn bàn chuyện làm ăn lớn:

- Bây giờ mình là mông xừ Hoảnh Xăng (monsieur Vineent). Vô dân Tây để cho làng lính ngán, mình dễ làm ăn. Mình mời bồ làm cố vấn cho mình. Chịu không?

Mười Trí lắc đầu:

- Nói thật với bồ, sau khi vượt ngục Côn Ðảo, mình muốn giải nghệ. Cái nghề giang hồ không tương lai. Nó là cái vòng lẩn quẩn: "đi hát", bị bắt, ngồi tù vượt ngục rồi lại "đi hát"... Bà xã mình đang làm ăn khá, có vựa nấm ở Bến Tranh trên Dầu Tiếng. Mình thấy không quá rách để tiếp tục mạo hiểm.

Bảy Viễn cười lớn:

- Mới ra đảo một lần mà đã sọc dưa rồi sao anh bạn?

Mười Trí trầm ngâm:

- Bây giờ nhớ lại chuyến vượt ngục đó mình còn thấy "quẩn". Vì nóng lòng về đất hến nên mình vượt đảo vào mùa giông bão, bị bão tống ra tới đảo Hải Nam. Ðang trôi giạt trên biển, nhờ thuyền chài vớt đưa về Móng Cái. Chủ thuyền cho tiền về Hải Phòng. Thời may nhờ hai tay buôn lậu từng bị giam ở Khám Lớn Sài Gòn nhận ra mình là ân nhân nên mời làm cố vấn đưa hàng vào Nam.

Bảy Viễn cười thích thú:

- Vậy là bồ đã từng làm cố vấn cho bọn buôn lậu thuốc phiện từ Bắc vô Nam. Kinh nghiệm một bầu, giải nghệ sao được! Nghe mình trình bày kế hoạch làm ăn đây: Mình sẽ giả làm chủ tiệm vàng ở Cần Thơ lên Sài gòn, bổ hàng. Mình mướn xe Huê Kỳ, loại xe lô ca-xông, đổi bảng hiệu làm xe nhà, thủ súng lục của Sáu Ðối tặng. Mình canh giờ trưa, cảnh sát đổi gát. Vô tiệm đòi xem mặt hàng rồi hốt hết cho vào cặp da, để lại vài viên đạn cảnh cáo rồi nhảy lên xe vọt. Ðây là chuyện mới lạ, vừa táo bạo, vừa thần tốc. Tài gia trở tay không kịp. Chừng hoàn hồn la làng thì mình đã cao bay xa chạy mấy khúc đường.

Mười Trí gật gù:

- Kế hoạch làm ăn đó mới lắm. Bất ngờ là yếu tố thành công. Nhưng bồ phải đóng kịch thật giỏi. Giả làm chủ tiệm vàng sao cho tài gia không chút nghi ngờ. Nếu nó nghi là hỏng việc.

Bảy Viễn cười tự tin:

- Mình đã tập tuồng rồi. Mình ngắm kiếng, thấy ra vẻ tư sản lắm. Ðây, để mình đóng bộ đồ lớn cho bồ xem.

Trong nháy mắt, Bảy Viễn đã trở thành một ông chủ tiệm vàng, oai vệ trong bộ đồ màu hột gà, cà vát đỏ, kính gọng vàng, nón Fletcher, giày hai màu, xách cạc táp da, miệng ngậm xì gà...

Mười Trí đắc ý:

- Ðóng tuồng coi được lắm. Vấn đề an toàn số một là chiếc xe Huê kỳ. Máy móc phải cho ngon. Nó mà trụt trặc là tiêu tán đời.

- Tất nhiên! Mình có một thằng sốp phơ kiêm thợ máy rành nghề. Khi mình vô trong tiệm thì nó ngồi trên xe, máy vẫn cho nổ đều, hễ mình xách cặp nhạy ra xe là nó phóng như bay. Ðược chưa?

Mười Trí nói ngay:

- Vai trò của bồ và tài xế tạm ổn, nhưng còn phải thêm hai người nữa. Một cận vệ ngồi trên xe, ở băng trước với tài xế để làm ám hiệu cho bồ biết tình hình bên ngoài, còn người kia thì giả làm dân dạo phố, anh ta sẽ tới ngã tư, nơi có thốt lính gác công lộ. Khi nào lính đổi gác thì nó sẽ huơi cái nón làm hiệu cho bồ nhanh chóng ra tay....

Tiệm vàng Kim Khánh nằm trên đường Rue des Manns (sau đổi là Ðồng Khánh, nay là Trần Hưng Ðạo B) giữa khu thương mại ồn ào náo nhiệt, hai đầu trên dưới đều có chốt cảnh sát.

Nhưng Bảy Viễn và Mười Trí đã điều tra cẩn thận, chọn đúng giờ lính thay là vào giữa trưa, cũng là lúc đường phố vắng người nhất trong ngày để tấn công tiệm vàng.

Ðúng như dự tính, Bảy Viễn đóng vai chủ tiệm vàng Cần Thơ rất đạt. Chiếc xe Huê Kỳ vừa đậu trước cửa tiệm vàng, Bảy Viễn xách cặp da bệ vệ bước vô, giở nón chào chủ tiệm:

- Tôi định lên sớm nhưng kẹt hai chiếc bắc Cần Thơ và Mỹ Thuận nên giờ này mới tới. Trưa trờ trưa trật rồi! Bà chủ thông cảm cho - Bảy Viễn kéo tay áo lên xem giờ, để lộ chiếc đồng hồ Omega vàng - Kém mười lăm mười hai giờ. Bà chủ chưa nghỉ trưa chớ?

Bà chủ nhìn Bảy Viễn rồi nhìn chiếc xe Huê Kỳ đậu trước tiệm, biết là khách sộp nên tươi cười đáp:

- Ðúng mười hai giờ, cửa hiệu nghỉ trưa ăn cơm, nhưng có khách từ Lục tỉnh lên, chúng tôi vui lòng tiếp khách quá mười giờ phút đỉnh cũng không sao.

Bảy Viễn móc túi trao danh thϊếp:

- Ðây là tiệm vàng của chúng tôi, mới khai trương tháng trước. Nhờ trời làm ăn cũng khá nên chuyến này lên Sài Gòn bổ hàng. Nghe các đồng nghiệp nói hiệu kim hoàn Kim Khánh này là nơi đáng tin cậy nên chúng tôi tới làm quen.

Tay mân mê tấm danh thϊếp, bà chủ tiệm nghe khách lạ khen, nở mũi tươi cười:

- Xin cảm ơn sự chiếu cố của ông chủ. Bây giờ xin mời ông chủ xem hàng.

Bảy Viễn ngồi nói chuyện với tài chủ mà mắt thỉnh thoảng nhìn ra xe, nơi băng trước có Mười Trí ngồi vờ đọc báo nhưng mắt theo dõi Ba Rùm đang ngồi uống cà phê ngay vỉa hè đầu ngã tư, nơi có chốt lính gác.

Chủ tiệm vàng mời Bảy Viễn dùng trà ướp sen trong khi xem các mặt hàng. Kiểu nào Bảy Viễn cũng khen khéo, khen đẹp và muốn xem hết tất cả các món trang sức trưng bày trong tủ kính.

Thỉnh thoảng anh ta lại nhìn ra xe. Bỗng anh thấy Mười Trí cuộn tờ báo lại quạt quạt, đó là ám hiệu cho biết không có lính nơi chốt gác. Lập tức Bảy Viễn mở bung cặp da ra hốt tất cả vòng vàng trên mặt tủ kiếng tuồn vô cặp.

Dằn mạnh khấu súng lục lên mặt bàn, Bảy Viễn nói:

- Không được la! Hễ la là chết ngay lập tức với cây súng này?

Bảy Viễn vừa lên xe, tài xế vọt ngay. Ðến đầu ngã tư, mới nghe chủ tiệm vàng la làng.

Chỉ 5 phút sau, xe của Bảy Viễn đã ra tới mũi tàu Phú Lâm.

Phấn khởi trước thắng lợi quá dễ dàng, Bảy Viễn rủ Mười Trí đánh cướp trại mộc Bình Triệu - một hãng đóng sa lon danh tiếng số một Sài Gòn. Chủ là người Tàu ở Chợ Lớn.

Tại trại một chỉ có tài phú với két bạc chưa gửi nhà băng