Chuế Tế Binh Vương

Chương 27: Cát thần y

Thấy vậy.

Trong mắt Diệp Thu xoẹt qua một tia nghi hoặc, sau đó anh quay đầu nhìn Lâm Thanh Nhã hỏi: "Cát thần y này là ai vậy?"

Sao mà trong sân nhà họ Lâm đến bên ngoài đều có biểu ngữ chào mừng ông ta vậy?"

Nghe vậy.

Trong mắt Lâm Thanh Nhã cũng hiện lên một chút kinh ngạc: "Đến cả Cát Hồng Viễn, Cát thần y anh cũng không biết à?

Ông ấy là đệ nhất thần y của thành phố Giang Châu thậm chí là cả tỉnh Thiên Nam này, phóng tầm mắt trong nước Hoa Hạ ông ấy có thể xếp vào hàng nổi tiếng. Hôm nay ông nội mừng thọ, cho nên đặc biệt mời ông ấy đến!"

"Phải biết rằng, không phải ai Cát thần y cũng nể mặt, cho dù là thị trưởng của Giang Châu muốn gặp mặt ông ấy một lần, thì cũng phải hẹn trước một tháng. Hôm nay ông ấy vui lòng đến tham gia thọ yến của ông nội, tất nhiên nhà họ Lâm nhiệt liệt chào mừng rồi!"

"Cát Hồng Viễn?"

Diệp Thu nhíu mày, cảm thấy cái tên ngày hơi quen quen.

Ngay sau đó anh đã nhớ ra.

Anh nhớ hình như là ba năm trước, mình có tiện tay chỉ điểm cho một lão trung y tên là Cát Hồng Viễn.

Lúc đó Cát Hồng Viễn vẫn chưa có danh tiếng gì, hơn nữa bản thân khá đần độn, chỉ là một trung y bình bình thường thường.

Diệp Thu thấy ông ta tuổi tác đã cao, còn kiên trì học tập trung y, cũng có phần cảm động, anh liền cho ông ta đi theo mình học tập một tháng.

Một tháng sau, Cát Hồng Viễn kiên trì muốn bái Diệp Thu làm thầy, nhưng Diệp Thu lại từ chối, còn để ông ta rời đi.

Sau này nghe nói Cát Hồng Viễn dựa vào y thuật học được từ chỗ mình cứu được mấy người, sau đó có chút danh tiếng. Diệp Thu cũng không còn quan tâm ông ta nữa.

Không ngờ ông già này bây giờ lại thành thần y rồi.

Nghĩ tới đây.

Diệp Thu cũng lắc đầu cười, sau đó cười nhạt nói: "Hóa ra là ông ta a, trước kia anh có từng nghe!"

"Tôi thấy anh là kiến thức nông cạn!"

Lâm Thanh Nhã không khách khí liếc Diệp Thu một cái, khuôn mặt nhỏ nháy mắt đầy sùng bái: "Cát thần y đúng là một nhân vật truyền kỳ, ba năm trước không ai biết đến, cũng bắt đầu từ ba năm đó, dựa vào một tay y thuật xuất thần nhập hóa, thần tốc quật khởi, bệnh có khó, ông ấy đều có thể chữa khỏi, anh nói ông ấy có phải thần y không?"

"Phải phải phải!"

Diệp Thu vội vàng gật đầu.

Thấy dáng vẻ tràn đầy sùng bái trên mặt của Lâm Thanh Nhã, Diệp Thu cũng không tiện nói nhiều, càng không thể nói thực ra y thuật của người này là theo mình học.

Nếu không lại khiến Lâm Thanh Nhã nghĩ anh khoác lác, ngược lại càng ghét anh thêm, thế thì lợi bất cập hại.

"Vì thế a, hôm nay anh nhất định phải thận trọng từ lời nói cho đến việc làm, Cát thần y là người bạn rất quan trọng của ông nội, anh ngàn vạn lần không được xung đột với ông ta!"

Lâm Thanh Nhã lại dặn dò.

"Em yên tâm đi, hôm nay anh nhất định sẽ ngoan, nói ít, nhìn ánh mắt em làm việc!"

Diệp Thu vỗ ngực bảo đảm.

Thấy vậy.

Lúc này Lâm Thanh Nhã rốt cuộc mới yên tâm, lái xe tới một tòa biệt thự ở giữa đại viện.

Khác với những biệt thự xa hoa khác ở đại viện.

Phong cách kiến trúc của tòa biệt thự này thiên về cổ phong Trung Quốc.

Cửa sổ đều chế bằng gỗ lim, mái nhà là ngói lưu ly thất thải.

Từ đó, so với những biệt thự khác trang hoàng phô trương trong đại viện, chợt vừa nhìn có vẻ có chút bình thường.

Nhưng nếu như cẩn thận thưởng thức, ngược lại lại có một loại ý vị khác trong đó.

Có thể thấy, Lâm Quốc Đống khá yêu thích văn hóa cổ đại Hoa Hạ.

Mà giờ phút này.

Trước cửa tòa biệt thự cổ phong thập phần ý vị này, đã đỗ đầy các loại xe sang từ sớm.

Chắc hẳn người nhà họ Lâm, còn có người trong các giới ở Giang Châu đến đây chúc thọ đã đến gần hết rồi.

Sau khi Lâm Thanh Nhã dừng xe, cô liền dẫn Diệp Thu đi vào biệt thự.

Trang trí giống bên ngoài.

Trong phòng cũng đều là thiết kế thiên về cổ phong, đồ dùng trong nhà là gỗ lim, bàn gỗ lim, vật dụng hiện đại, thiết bị điện không có mấy thứ.

Mà lúc này, phòng khách ở tầng một biệt thự cơ hồ đã đứng đầy người.

Nam nam nữ nữ, có già có trẻ, đều mặc chính trang.

Theo sự xuất hiện của Lâm Thanh Nhã và Diệp Thu, trong lúc nhất thời đã thu hút sự chú ý của không ít người.

Tất nhiên, ánh mắt của những người này chủ yếu là bị Lâm Thanh Nhã thu hút.

Dù sao thì dung mạo và dáng người của Lâm Thanh Nhã, cho dù đi đến đâu đều khó tránh khỏi trở thành tiêu điểm.

Huống hồ, hiện tại Lâm Thanh Nhã là tổng tài của tập đoàn Lâm thị, nắm quyền.

Cô ở nhà họ Lâm có được địa vị không nhỏ.

Trong lúc nhất thời, mọi người đều bắt đầu sôi nổi chào hỏi Lâm Thanh Nhã.

Nhưng, khi ánh mắt của bọn họ rơi vào trên người Diệp Thu ở bên cạnh, thì trong ánh mắt lại tràn đầy khinh thường và hèn mọn.

Bởi vì theo như bọn họ nghĩ, Diệp Thu chính là một thằng con rể phế vật ăn cơm mềm, thậm chí còn không xứng cho bọn họ nhìn thẳng liếc mắt, càng đừng nhắc đến việc chào hỏi.

Đối với việc này, Diệp Thu cũng chẳng sao cả.

Dù sao thì anh đến cùng Lâm Thanh Nhã để chúc thọ ông nội.

Còn về phần những người khác, xa cách.

Nếu phớt lờ, anh cũng nhàn hạ vui vẻ.

Thế nhưng.

Diệp Thu nghĩ như vậy.

Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.

Chẳng mấy chốc, một giọng nói tràn ngập châm chọc vang lên trong biệt thự.

"Ủ ôi, đây chẳng phải là Lâm đại tổng tài à, tôi còn tưởng là cô không đến cơ!"

Lời này vừa nói ra.

Lâm Thanh Nhã nhíu mày, cô lập tức quay đầu lại nhìn về phía phát ra tiếng nói.

Chỉ thấy một chàng trai trẻ mặc comle màu trắng, trong tay còn cầm một ly rượu vang đỏ, vẻ mặt mỉa mai đi sang bên này.

Thấy vậy.

Diệp Thu cũng híp hai mắt lại.

"Lâm Vĩ, cậu có ý gì?"

Lâm Thanh Nhã trừng mắt nhìn chàng trai trẻ trước mặt, lạnh giọng hỏi.

Chàng trai trẻ này chính là em họ của cô, cũng chính là con của chú hai Lâm Thế Hải.

Đối với Lâm Thanh Nhã, một cô gái có thể chấp chưởng tập đoàn Lâm Thị, Lâm Vĩ cực kỳ bất mãn, cho nên thường xuyên đối nghịch với Lâm Thanh Nhã.

"Tôi có ý gì chứ?

Lâm đại tổng tài, chắc là phải hỏi chị có ý gì chứ?

Thế nào?

Lên làm tổng tài xong, cái giá trở nên lớn như vậy, ngay cả sinh nhật của ông nội cũng dám đến muộn thế này hả?

Chị nhìn xem còn ai còn chưa đến không?"

Lâm Vĩ cười khẩy hỏi ngược lại.

"Chỗ tôi ở cách đây bao xa, chắc là cậu biết chứ nhỉ?

Tôi không giống như cậu, sống ở đại viện nhà họ Lâm, nhấc chân là đến!"

Lâm Thanh Nhã lạnh lùng nói.

"Đúng a, thế thì chị không thể dậy sớm để xuất phát được à?

Tôi thấy, chị chỉ biết ở nhà với ông chồng phế vật này triền miên thôi!"

Lâm Vĩ cười lạnh chế giễu nói.

"Cậu nói bậy, chúng tôi không như thế!"

Khuôn mặt nhỏ của Lâm Thanh Nhã phát lạnh, giọng nói lạnh như băng đến cực điểm.

"Tôi quản chị có hay không à, chị tới muộn như này là chị không đúng, lát nữa tôi sẽ báo với ông nội, tôi phải để ông nội thấy, chị không đặt ông cụ ở trong mắt đến nhường nào!"

Lâm Vĩ lạnh lùng cười, sau đó liếc nhìn Diệp Thu một cái, vẻ mặt khinh thường nói: "Còn nữa, hôm nay là đại thọ tám mươi của ông nội, chị dẫn một người ngoài đến, là có ý gì?"

"Anh ấy là chồng của tôi, không phải người ngoài!"

Lâm Thanh Nhã lạnh giọng nói.

"Chồng ư?"

Tôi thấy chẳng qua là một tiểu bạch kiểm thèm muốn tài sản của nhà họ Lâm chúng ta mà thôi, muốn tới tham gia thọ yến của ông nội, một phế vật như anh ta cũng xứng sao?"

Lâm Vĩ khinh miệt cười, sau đó quay đầu trừng mắt nhìn Diệp Thu, xem thường nói: "Này, nói anh đó đồ phế vật, tòa biệt thự này, dân đen với chó không được đi vào, dân đen hạ đẳng như anh, mau cút xéo cho bổn thiếu, nếu không bổn thiếu sẽ gọi bảo vệ ném anh ra ngoài!"