Chương 2: Tô Kiều rất khó chịu khi côn của chồng bị người khác nhìn thấy (Hơi H)
Editor: BemBem
Không ngờ một người đàn ông ôn nhu như có thể thô bạo làm người phụ nữ như vậy, cái thứ thô to đó thực sự không có chút lưu tình nào, hung hăng, dữ dội đâm vào tiểu bức của người phụ nữ.
Tô Kiều bị cây gậy thô to đâm kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá độ, Tô Hòa Nhìn thấy tiểu huyệt đang run rẩy, bên trong ôm trọn lấy côn ŧᏂịŧ của người đàn ông, tiểu huyệt phun nước, phun ra quần âu phục của Từ Cẩn Trạch, côn ŧᏂịŧ mỗi lần được người đàn ông rút ra, Tô Hòa có thể nhìn rõ tiểu huyệt hồng hào của Tô Kiều.
"Sướиɠ quá, em không thể nào chịu được nữa, côn ŧᏂịŧ của chồng đâm vào thực sự rất thoải mái, mau bắn ra cho em đi ahh." Tô Kiều kẹp chặt hai chân mình quanh eo người đàn ông, cảm giác côn ŧᏂịŧ căng phồng trong người, cô ta luyến tiếc mỗi lần chồng cô ta xuất tinh thì đều bắn ra bên ngoài: "ahhh,… chồng à,... anh thật tuyệt..."
Từ Cẩn Trạch dùng một bàn tay to tát vào tiểu huyệt của Tô Kiều, làm cho tiểu huyệt của cô đỏ bừng, anh đẩy côn ŧᏂịŧ vào sâu bên trong đến tận tử ©υиɠ, Tô Kiều hét lên chói tai, mã mắt mở ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun toàn bộ ra bên ngoài tiểu bức.
Sau khi côn ŧᏂịŧ đã được rút ra khỏi tiểu huyệt, dâʍ ŧᏂủy̠ như dòng thác nhỏ chảy ra như suối.
Từ Cẩn Trạch lại đút côn ŧᏂịŧ vào miệng Tô Kiều, Tô Kiều mờ mắt ra liếʍ láp, côn ŧᏂịŧ của chồng cô ta ngon lắm, ngày nào cô ta cũng được ăn côn ŧᏂịŧ của chồng.
Trước mắt Tô Hòa là khung cảnh quá mức thô tục, đầu óc cô ong ong.
Cô không thể cử động, nhưng cơ thể cô rất thành thật, cô lại có phản ứng, cô liên tưởng côn ŧᏂịŧ thô to của Từ Cẩn Trạch kia đang đâm vào giữa hai chân cô, Tô Hòa thất thần, không mặt đỏ ửng như cà chua chín, ngay cả mắt cũng đã đỏ lên.
Cô nhất thời không biết tiến hay lùi, Tô Kiều đang say mê liếʍ côn ŧᏂịŧ của chồng mình thì ánh mắt đột nhiên liếc ra cửa thì thấy Tô Hòa đang đứng ở đó.
Tô Kiều nhả côn ŧᏂịŧ của chồng ra, đôi mắt cô ta trở nên sắc bén: "Tô Hòa, em đang làm gì ở đây vậy?"
Tô Hòa sợ tới mức co rụt vai lại, không nói được lời nào.
Nhìn thấy Từ Cẩn Trạch đang quay lưng về phía cửa, quay đầu lại khi nghe thấy tiếng động, đôi mắt đen và sắc bén đó tập trung vào cô và nhìn cô từ trên xuống dưới.
Tô Hòa bật khóc bởi vì bây giờ rất sợ mình sẽ bị đuổi ra khỏi nhà.
"Em không cố ý nhìn đâu." Cô vội vàng xua tay, giọng nghẹn ngào: "Tôi chỉ muốn gọi mọi người xuống ăn cơm mà thôi."
Tô Hòa nhướng mày, ánh mắt khẩn cầu, không dám nhìn chằm hai người trước mặt, không dám ngẩng đầu nhìn Tô Kiều và Từ Cẩn Trạch.
Tô Kiều trong nháy mắt cảm thấy khó chịu, nhưng bởi vì Từ Cẩn Trạch ở bên cạnh, cô ta phải cố nén tức giận, hừ lạnh một tiếng: "Từ khi ở đây, em phải học cách lễ phép, em không hiểu nguyên tắc gõ cửa trước khi vào sao?"
"Em..." Tô Hòa muốn nói đầu óc mình ngớ ngẩn, cho rằng Tô Kiều bị bạo lực gia đình, vội vàng mở cửa vào can ngăn.
Nhưng làm sao cô có thể nói trước mặt Từ Cẩn Trạch được, cô cũng quá ngu ngốc không nghĩ đến hai người đang làʍ t̠ìиɦ.
Tô Hòa dừng lại, lúng ta lúng túng giải thích: "Em nhớ rồi, lần sau sẽ không tái phạm nữa."
Cô gái mười tám tuổi, đã đến tuổi trưởng thành, làn da trắng nõn nà, không trang điểm, khuôn mặt nhỏ nhắn trong sáng như ngọn sen nở trong ánh nắng mặt trời, giờ phút này cô đã làm sai một chuyện, cô cúi người xuống, ánh mắt ủy khuất, nhìn trông rất đáng thương.
Tầm mắt Từ Cẩn Trạch mờ mịt, anh thu hồi ánh mắt, chậm rãi cắt đứt mạch suy nghĩ: "Được rồi, cũng không có chuyện gì to tát, làm gì cũng phải để ý, chúng ta nên chú ý hơn, Tô Tô còn đang đi học, chúng ta cũng đừng gây chuyện, ảnh hưởng xấu đến em ấy."
Tô Kiều cũng chỉ có thể bỏ cuộc, nhắm mắt cho qua.
Nhưng khi cô nghe Từ Cẩn Trạch gọi cô là Tô Tô, cô lại có chút thích thú.
Tô Kiều luôn ghen tuông, thậm chí Từ Cẩn Trạch rất cưng chiều cháu gái ngoại năm tuổi của mình, cô ta rất không thích con bé đó.
Khi Tô Hề nghe thấy lời xưng hô thân mật này, trong lòng cô liền gợn sóng.
"Tô Tô."
Chưa từng có ai gọi cô như vậy.
Ngay cả bạn trai cũ đã chia tay cách đây không lâu cũng chỉ gọi cô là Tiểu Hòa.
Tô Hòa ra khỏi phòng ngủ, hai vợ chồng cũng mặc quần áo rồi xuống theo.
Ở trên bàn ăn Hứa Cận Trạch khen cô: "Trứng tráng ăn ngon lắm, cảm ơn bữa sáng của em."
Tô Hòa từng chuẩn bị bữa sáng cho gia đình cô, nhưng đây là lần đầu tiên có người khen cô nấu ăn ngon.
Cô không khỏi mỉm cười: "Nếu chị gái và anh rể thích, em có thể làm thường xuyên!"
Tô Kiều lại cảm thấy khó chịu khi cô ta nhìn thấy đôi mắt cười thanh tao và sạch sẽ của Tô Hòa.
"Cái này không thể được, quan trọng là em phải đi học, cái này vẫn nên để cho bảo mẫu làm tốt hơn." Từ Cẩn Trạch bỏ dao và nĩa xuống, và đứng lên chuẩn bị đi làm.
Tô Kiều vội vàng đứng dậy đi theo, tìm giày, thắt lại cà vạt cho Từ Cẩn Trạch, hết sức phục vụ chồng.
Từ Cẩn Trạch bước ra khỏi nhà.
Khi Tô Kiều nhìn thấy Tô Hòa thì đều không thuận mắt, lại nghĩ Tô Hòa nhìn thấy hai vợ chồng sáng nay làʍ t̠ìиɦ, còn nhìn thấy côn ŧᏂịŧ của chồng cô ta thì lại càng tức giận.
Côn ŧᏂịŧ của chồng cô khi xuất tinh không bắn vào bên trong lại bị người phụ nữ khác nhìn thấy, cô ta khó chịu.