Dươиɠ ѵậŧ nóng cứng của anh chống sau mông cô, chỉ cần dời xuống hai tấc chính là chân tâm ướt đẫm của cô.
Cảm giác thấy qυყ đầυ trên kẽ mông hơi đè xuống, thân thể mềm mại dưới thân liền run rẩy không ngừng, không nhịn được than nhẹ một tiếng.
Thẩm Chiếu lấy bộ đàm trong túi Hứa Nguyện ra, đặt bên má cô, nhẹ giọng nói: “Nói với anh ta, hai người chia tay.”
Hứa Nguyện mắng anh ngay lập tức: “Anh có bệnh đúng không.”
“Nói.”
“Không nói.”
Thẩm Chiếu nhìn cô từ chối, ngón tay vững vàng càng nắm càng chặt, đến khi thân máy vang lên tiếng răn rắc vỡ vụn
“Em thích anh ta?”
“Anh ấy là bạn trai tôi, đương nhiên là tôi thích…Ưm!”
Họ hấp Thẩm Chiếu cứng lại, lập tức hối hận vì đã hỏi cô như vậy.
Cô gái không tim không phổi, là anh tự rước lấy nhục.
Trong lòng anh đau đớn khó chịu, ngón cái đè cánh môi cô nghiền nghiền rồi với vào trong chế trụ cánh môi cô, lãnh ngạnh mà nói: “Nếu bây giờ không muốn bị tôi thao thì lập tức nói chia tay với anh ta ngay.”
Nói xong anh liền đè bộ đàm lên má cô, qυყ đầυ đâm đâm liên tục vào hoa huyệt cô để thị uy, cọ xát qua lại miệng huyệt ướŧ áŧ.
Trên côn ŧᏂịŧ thô dài gắn đầy gân xanh, mỗi lần lướt qua hoa huyệt, cảm giác nóng cháy, hình dạng gập ghềnh rất nhanh đã khiến hai cánh hoa môi biến thành một cái vỏ trai xấu hổ nhút nhát, ngượng ngùng hé miệng. Phía trên thân gậy cũng bị vài sợi âm mạo lay động lướt qua.
Hứa Nguyện bị uy hϊếp trêu chọc như thế, môi răng lại bị anh ép mở nên dù đã cố đè nén hơi thở nhưng những tiếng thở dốc vẫn không nhịn được truyền ra bên ngoài.
Đùa cái gì vậy, việc duy trì quan hệ yêu đương Bách Văn để bảo toàn cốt truyện đã khiến cô bỏ ra rất nhiều công sức, sao có thể vì tên điên này mà từ bỏ.
“Tôi không chia tay đâu.”
Cô cắn ngón cái anh, gằn từng chữ một nói.
“Tuyệt đối không.”
Cô thích anh ta vậy sao.
Một góc trong tim Thẩm Chiếu ầm ầm sụp đổ, đột nhiên ném bộ đàm kia đi.
Bộ đàm đập vào bức tường đối diện, quay vài vòng rồi rớt xuống, cục pin thiếu điều rớt ra ngoài, hơn nữa nguồn điện còn chập chờn phát ra vài ánh sáng xanh.
Thẩm Chiếu nhìn thoáng qua, liền quay đầu lạnh lùng nhìn chằm chằm cô gái trong ngực, dùng động tác kịch liệt hoàn toàn khác với ngữ khí mà bắt lấy cặρ √υ' mềm mại, qυყ đầυ thọc mở huyệt thịt ướŧ áŧ đỏ bừng, toàn bộ côn ŧᏂịŧ cắm sâu vào:“A ——”
“Nhỏ giọng thôi.”
Thẩm Chiếu nắm lấy đầu vai cô, tới tới lui lui liếʍ láp da thịt tinh tế sáng mịn như thạch anh của cô. Sau đó còn ác ý nói:“Để bạn trai em biết em bị người khác thao, huyệt còn sướиɠ đến mức cắn chặt côn ŧᏂịŧ tôi không buông thì không biết em phải giải thích như thế nào đâu.”
Hứa Nguyện chợt bị đâm xuyên, ngón tay bắt lấy mặt đất kịch liệt run rẩy.
“Hửm? Sướиɠ đến cao trào rồi à?”
Thẩm Chiếu nhéo nhéo huyệt thịt đang ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ mình. Từng múi thịt non vẫn đang run rẩy không ngừng.
“Thật dâʍ đãиɠ, giống hệt cái lỗ thịt cắn dươиɠ ѵậŧ tôi vậy.”
Anh diễn vai một tên tội phạm hϊếp da^ʍ, diễn rất nhập tâm. Nhớ đến việc bị cô lừa gạt và đủ loại kiểu đùa bỡn khác, đôi mắt liền tối tăm như màn đêm, động tác lạnh băng kịch liệt không cần giả vờ.
Hôm ấy sòng bạc ở Ngô Dương…… cũng là cô.
Ở trong ngực người khác.