Trong phòng khách
Ngô Đình Khải và Lý Như Ý ôm nhau, nhìn Khiết Nhan chơi đùa với Bé Xám.
Lý Như Ý khẽ nói: “Vì sao con gái lại bất ngờ muốn học võ công?”
Ngô Đình Khải nhẹ giọng kể lại đầu đuôi những chuyện đã xảy ra vào hôm nay.
Sau khi nghe xong những việc này, nhất là khi nghe thấy câu nói: “Khi nào cha mày mới đến.”
Hốc mắt Lý Như Ý đã đỏ.
Cô tức giận nói: “Tên đàn ông và người phụ nữ kia thật quá đáng, sao lại có bậc cha mẹ như thế chứ?”
“Bọn họ không sợ sẽ dạy hư con của mình sao?”
Lý Như Ý thật sự không thể tin nổi sao có thể có cặp cha mẹ như thế được, làm trò trước mặt con trai mình, không chú ý hình tượng.
Ngô Đình Khải khẽ nói: “Yên tâm đi!”
“Anh sẽ xử lý tốt!”
Lý Như Ý “ừm” nhẹ một tiếng, nghiêng đầu tựa lên trên vai Ngô Đình Khải.
Khoảnh khắc này, chỉ có an tâm.
Lúc này, cô mới từ tốn nói: “Ông nội bảo em về tiếp nhận một ít sản nghiệp của dòng họ, để cho em rèn luyện trước một chút.”
“Em lo lắng, nếu sau này em thật sự tiếp quản sản nghiệp của dòng họ, thì sẽ không có thời gian ở cạnh con và anh!”
Ngô Đình Khải xoa đầu Lý Như Ý, mỉm cười nói: “Đồ ngốc, đến lúc đó anh và Khiết Nhan sẽ ở cạnh em, chẳng phải là được rồi sao?”
“Em yên tâm, anh nhất định sẽ chăm sóc cho Khiết Nhan thật tốt.”
“Ai bảo cả nhà chúng ta chỉ có thể chờ em nuôi chứ!”
Lý Như Ý lườm anh một cái, cạn lời nói: “Nói bậy!”
“Có điều anh đúng là phải chú ý một chút, đừng dạy con bé trở thành người không biết phép tắc.”
Lý Như Ý thật sự không mong con gái ngoan ngoãn đáng yêu của mình bị Ngô Đình Khải dạy trở thành một thằng nhóc lỳ lợm.
Nghe thấy lời này, Ngô Đình Khải ưỡn ngực, vỗ ngực nói to: “Chuyện này em cứ yên tâm, chắc chắn là không!”
Nhìn thấy dáng vẻ tràn đầy tự tin của Ngô Đình Khải, Lý Như Ý thấy hơi nghi ngờ.
Có câu những lúc đàn ông không tự tin thì sẽ luôn nói to để tiếp thêm can đảm cho mình.
Chẳng lẽ anh chàng này cũng như thế?
Cô lắc đầu ném đi suy nghĩ đen tối trong đầu.
Về mặt này, Lý Như Ý vẫn rất tin tưởng anh.
Lúc này, đột nhiên Lý Như Ý nói: “Đúng rồi, nghe ông nội nói, hình như dòng họ Lý ở Thần Đô định cử người đến thành phố Thục.”
“Không biết bọn họ tới làm gì!”
Dòng họ Lý ở Thần Đô!
Nghe thấy tên dòng họ này, trong đầu Ngô Đình Khải lóe lên một người.
Anh tò mò hỏi: “Em từng nghe nói về người tên Lý Minh Lôi chưa?”
Người tên Lý Minh Lôi này chính là Lang soái của quân đoàn Tuyết Lang, tu vi bản thân vô cùng cao thâm.
Đồng thời, Ngô Đình Khải còn từng nghe nói quân đoàn Tuyết Lang có quan hệ bí mật với dòng họ Lý.
“Lý Minh Lôi?”
Lý Như Ý đọc chầm chậm tên của người này.
Cô cẩn thận suy nghĩ, tên người này rất quen, nhưng cô không thể nghĩ ra nổi tại sao cô lại thấy quen thuộc.
Quay sang nhìn Ngô Đình Khải, Lý Như Ý giật mình nhớ ra.
Cô nghiêm mặt lại, nói: “Ông nội đã từng nhắc tên Lý Minh Lôi này với em.”
“Anh ta chính là em trai ruột của người đứng đầu dòng họ Lý ở Thần Đô hiện nay, đồng thời ông nội còn nói Lý Minh Lôi là một nhân vật có tiếng tăm và rất quan trọng trong quân đoàn Tuyết Lang.”
Nghe thấy vậy, Ngô Đình Khải mỉm cười, đâu chỉ là người quan trọng.
Lý Minh Lôi chính là người đứng đầu quân đoàn Tuyết Lang.
Nhưng anh lại không ngờ rằng tên Lý Minh Lôi này lại là em trai ruột của người đứng đầu dòng họ Lý.
Lý Như Ý nhìn Ngô Đình Khải, hỏi: “Sao vậy, anh quen Lý Minh Lôi?”
Quen?
Thật ra Ngô Đình Khải muốn làm quen với anh ta.
Quân đoàn Tuyết Lang thò tay đến thành phố Thục, là người bị hiềm nghi lớn nhất trong các vụ tử vong của những thành viên đứng đầu nhà họ Trần.
Anh cũng muốn biết chuyện này rốt cuộc là ý của Lý Minh Lôi, hay là đám tay chân của Lý Minh Lôi tự làm.
Ngô Đình Khải đưa tay vuốt mái tóc trên trán Lý Như Ý, cười nói: “Không quen biết!”
“Người tên Lý Minh Lôi này có có thân phận không tầm thường, sau này em nên đề phòng nhiều hơn.”
Ngô Đình Khải đã cảm nhận được, cho dù trong nước hay nước ngoài.
Đều ẩn giấu một cái lưới lớn.
Trong nước, đầu tiên là nhà họ Trần cấu kết với thế lực nước ngoài, sau đó là phát hiện được hành tung bí ẩn của ám vệ.
Cuối cùng, không ngờ lại có thể tra ra đầu mối là quân đoàn Tuyết Lang.
Ở nước ngoài, bộ đội Ảnh Tử cảm nhận được uy hϊếp, chiến tướng của nước lớn Phương Tây biến mất một cách thần bí.
Những điều này đang chứng tỏ có một âm mưu lớn đang âm thầm kết lưới, chờ đợi con mồi rơi vào lưới.
...
“Dạ!” Lý Như Ý gật đầu.
Cô biết, với thân phận của Ngô Đình Khải, tất nhiên sẽ biết được rất nhiều bí mật
Có rất nhiều chuyện không nên hỏi, kiên quyết không thể hỏi, không thể làm anh khó xử!
Lý Như Ý nhìn điện thoại, hỏi: “Tên Chu An Ngôn đứng đầu trong danh sách tân binh ưu tú hẹn anh quyết đấu, anh tính thế nào?”
Nghĩ đến chuyện này, bỗng cô cảm thấy hơi buồn cười.
Nếu Chu An Ngôn biết thân phận thật sự của Ngô Đình Khải, không biết sẽ có vẻ mặt gì!
Ngô Đình Khải mỉm cười nói: “Còn có thể làm gì đây”
“Ngó lơ anh ta tôi!”
“Nếu như ai khiêu chiến mà anh cũng chấp nhận, chẳng phải anh sẽ không có thời gian chơi với Khiết Nhan sao?”
Trong lòng anh, nhận lời khiêu chiến của Chu An Ngôn vốn chẳng quan trọng bằng chơi với Khiết Nhan.
Lý Như Ý cong môi mỉm cười, nói: “Anh nhìn xem, tên Chu An Ngôn kia khiêu chiến với anh, kết quả làm cư dân mạng thành phố Thục xôn xao mấy ngày liền.”
“Có người nói, Chu An Ngôn vốn chẳng có tư cách khiêu chiến với anh, bảo anh ta cút về kinh đô.”
“Cũng có người nói, là anh không dám ứng chiến, sợ không giữ được vị trí số một danh sách tân binh.”
Lý Như Ý kéo đọc bình luận trên mạng, cười như nắc nẻ.
Lúc này, Lý Như Ý đột nhiên nhớ tới một chuyện.
Cô tò mò hỏi: “Đột nhiên nhà họ Trần bị điều tra, còn cả chuyện Chu An Ngôn khiêu chiến với anh, đều bị lan truyền trên mạng.”
“Nhưng tại sao chuyện Trái Tim Biển Cả lại không có chút tin tức nào chứ?”
Cô thấy rất nghi ngờ, theo lý thuyết, chuyện này hẳn phải gây ra vụ oanh động lớn hơn cả hai chuyện trước chứ!
Ngô Đình Khải sang bên kia đường, nói: “Anh bảo Huyết Đồ làm.”
“Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của em.”
“Đến lúc đó sẽ dẫn tới nhiều phiền phức không cần thiết!”
Nếu để mọi người biết Trái Tim Biển Cả bị người Thành phố Thục mua, nhất định sẽ ầm ỹ rất nhiều ngày.
Nói tới đây, Ngô Đình Khải trịnh trọng nói: “Tuy rằng người bình thường không biết, nhưng mà các nhân vật quan trọng của các quốc gia khác có lẽ nghe thấy phong thanh.”
“Cho nên sau này nhớ chú tâm một chút.”
Không phải là Ngô Đình Khải sợ, mà anh chỉ không muốn cuộc sống yên bình của cả nhà ba người bị phá vỡ.
Trên thế giới không có bức tường nào không lọt gió.
Vào đêm đó, có nhiều người có mặt ở hiện trường như vậy, rất có thể sẽ còn có cả người nước ngoài.
Lý Như Ý trịnh trọng gật đầu, nói: “Anh yên tâm đi, em cũng không phải người thích khoe khoang!”
“Có điều, vào ngày kết hôn, em nhất định sẽ đeo Trái Tim Biển Cả, đây chính là tín vật đính ước của chúng ta.”
Ngô Đình Khải gật đầu tán thành: “Đó là đương nhiên, để Trái Tim Biển Cả trở thành nền cho em, mới có thể phô bày hết tất cả vẻ xinh đẹp của em ra.”
“Đến lúc đó, em nhất định sẽ trở thành cô dâu đẹp nhất thế giới!”
Nghe thấy lời khích lệ không trắng trợn của Ngô Đình Khải, Lý Như Ý thấy hơi xấu hổ, nói: “Em làm gì xinh đẹp như anh nói!”
“Sao lại không chứ?” Lúc Ngô Đình Khải nói ra lời này đã nói cực kỳ to.
Anh nhìn về phía Khiết Nhan, hỏi: “Khiết Nhan, có phải mẹ con chính là người xinh đẹp nhất thế giới hay không?”
Khiết Nhan ôm Bé Xám, nghiêm túc mà suy nghĩ, sau đó ra sức gật đầu: “Dạ đúng.”
Nghe thấy cô bé nói vậy, Lý Như Ý lập tức bị cảm giác hạnh phúc nồng đậm vây quanh, trong lòng vô cùng cảm động.