Bên cạnh Huyết Đồ là một người phụ nữ có ngoại hình xuất sắc - Tô Nguyệt Mi.
Nhìn thấy người phụ nữ vô cùng xinh đẹp này, trong lòng Lý Như Ý đột nhiên dâng lên một chút đề phòng.
Lúc này vẻ mặt của Tô Nguyệt Mi đang tươi cười vui vẻ, nhưng khi nhìn thấy Lý Như Ý, nụ cười của cô ta lại có chút kinh ngạc.
Tô Nguyệt Mi đã từng xem ảnh của Lý Như Ý, nhưng cô ta không ngờ rằng Lý Như Ý ở ngoài đời lại tỏa sáng rực rỡ động lòng người đến như vậy.
Ngay khi hai người phụ nữ xinh đẹp gặp nhau đã bắt đầu nhìn nhau đầy dò xét.
Trong lúc cả hai đang mải nhìn nhau, Khiết Nhan đã hét to: “Chào chị dì ạ.”
Chị dì này là một từ ngữ mới mà đứa nhỏ đã nghĩ ra sau khi suy nghĩ tới lui nhiều lần.
Khi Tô Nguyệt Mi nghe thấy lời chào hỏi này, cô ta lập tức nở nụ cười rực rỡ như hoa và nhẹ nhàng vẫy tay chào: “Chào cục cưng Khiết Nhan.”
Khi hai người bọn họ chào nhau, Lý Như Ý chợt nhận thấy có điều gì đó không ổn.
Hai người họ biết nhau sao?
Nhìn thấy trên người Tô Nguyệt Mi mặc quân phục, Lý Như Ý liền đoán ra được một chút chân tướng.
Chắc chắn đều là do cái tên Ngô Đình Khải này rồi.
Được lắm, một mình đi gặp một người phụ nữ xinh đẹp như vậy còn chưa đủ, đã vậy còn dẫn cả con gái đi theo.
Nghĩ đến đây, Lý Như Ý cảm thấy có chút buồn bực.
Cô hơi quay đầu lại, nhìn Ngô Đình Khải hỏi: “Ngô Đình Khải, người phụ nữ xinh đẹp này cũng là đồng đội của anh à?”
Khi vừa đi ra bắt gặp Tô Nguyệt Mi đang ở bên ngoài, Ngô Đình Khải liền cảm thấy hơi kinh ngạc.
Lúc này Tô Nguyệt Mi không phải nên ở căn cứ triển khai hành động tấn công nhà họ Trần sao?
Cô ta đến đây làm gì vậy?
Lúc này, khi nghe thấy câu hỏi của Lý Như Ý, anh thản nhiên trả lời: “Đúng vậy.”
Anh không hề để ý rằng giọng nói của Lý Như Ý có chút nặng nề hơn bình thường, giọng điệu cũng hơi thay đổi rồi.
Nhưng Khiết Nhan lại chú ý đến điều này.
Lúc này đứa nhỏ đang được Ngô Đình Khải ôm chặt trên tay, thật khéo để cho cô bé mật báo tin tức cho cha.
Khiết Nhan đặt bàn tay nhỏ bé của mình lên vai Ngô Đình Khải, để khuôn mặt bé nhỏ của mình ghé sát vào tai Ngô Đình Khải, nhỏ giọng báo cáo: “Cha ơi, mẹ đang tức giận rồi kìa.”
Nghe được câu thông báo nho nhỏ này, Ngô Đình Khải tỉnh táo lại ngay lập tức.
Anh liếc mắt qua nhìn một cái.
Quả thật là vậy.
Lý Như Ý lúc này đang mặt ủ mày chau, ngay cả nụ cười trên khuôn mặt xinh đẹp của cô cũng trở nên có chút kỳ lạ.
Điều này làm sao mà được cơ chứ?
Ngô Đình Khải vội vàng giải thích: “Cô ta và Tuyệt Mệnh lẫn Tuyệt Tình vừa mới tới thành phố Thục không lâu, bọn họ tới đây là để thực hiện nhiệm vụ.”
“Trước đây anh có từng đi gặp mặt mấy người bọn họ.”
Nghe những lời này, vẻ ủ rũ trên mặt Lý Như Ý dần dần biến mất.
Cô nhìn Ngô Đình Khải một cái thật chăm chú rồi nói: “Anh nói những lời này để làm cái gì vậy!”
“Em tin anh mà.”
Tuy nhiên, Ngô Đình Khải lại nhìn ra được một ý tứ khác từ nét mặt của Lý Như Ý: “Sau khi trở về nhà, anh phải giải thích rõ ràng mọi chuyện cho em.”
Ngô Đình Khải thở dài trong lòng: Tại sao trái tim của phụ nữ lại nhạy cảm như vậy chứ?
Thật sự là không có gì hết mà.
Ở phía đối diện, Huyết Đồ nhìn bộ dạng có chút bối rối của Ngô Đình Khải, trong lòng tràn đầy xúc động: Không ngờ Long Soái tuyệt thế vô song, bất khả chiến bại trên chiến trường nay lại phải chịu quỳ gối dưới váy hoa của người khác.
Sức hấp dẫn của một người phụ nữ thực sự ghê gớm đến như vậy sao?
Nhìn bầu không khí ấm áp của gia đình ba người Ngô Đình Khải, người đàn ông toàn thân dính đầy máu tanh như Huyết Đồ thực lòng hơi muốn yêu đương hẹn hò.
Bên kia, Tô Nguyệt Mi chủ động bước tới, mỉm cười vươn tay nói: “Xin chào, tôi là đồng đội của Ngô Đình Khải, Tô Nguyệt Mi.”
Tô Nguyệt Mi đã sống trong quân đội nhiều năm nên tính tình cũng cởi mở hơn.
Nhìn thấy đối phương cũng đã chủ động đến chào hỏi rồi, Lý Như Ý không thể tỏ ra bản thân mình quá hẹp hòi được.
Cô vội vàng nắm tay Tô Nguyệt Mi, nở nụ cười chân thành nói: “Xin chào, xin chào, chị Tô Nguyệt Mi, chị thật là xinh đẹp.”
Lời nói của Lý Như Ý đúng thật là xuất phát từ đáy lòng cô.
Cô đến gần hơn nhìn kỹ rồi thầm ngạc nhiên.
Người phụ nữ tên Tô Nguyệt Mi này thực sự rất xinh đẹp.
Một khuôn mặt quyến rũ tự nhiên, hấp dẫn lòng người.
Quan trọng hơn là, trên người cô ta còn có khí chất của một người phụ nữ hiếm ai có được, một đôi chân mày sắc nhọn bén như đao đâm thẳng vào trái tim người khác.
Một khuôn mặt quyến rũ cùng với khí chất của một người phụ nữ truyền thống vốn dĩ là hai phong cách hoàn toàn trái ngược nhau, nhưng Tô Nguyệt Mi có thể kết hợp hoàn hảo cả hai yếu tố này lại với nhau.
“Em gái Như Ý mới đúng thật là xinh đẹp đó, vừa nhìn thấy em, chị đây không khỏi bị em câu mất hồn phách luôn rồi.”
Quả thực, vẻ đẹp của Lý Như Ý là loại mỹ nhân có một không hai khiến cho một người chỉ cần nhìn thoáng qua thôi cũng muốn thốt lên hai chữ “Tiên nữ”.
Tính tình của cô hay thay đổi, đôi khi dịu dàng như nước, đôi khi lại tự nhiên thoải mái, bên trong tính cách linh hoạt đó lại thấp thoáng sự kiên trì mà khó ai có được.
Hai người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần nắm chặt tay nhau không rời.
Những lời khen có cánh tuôn ra không ngớt, nói đến trong lòng đối phương cảm thấy cực kỳ vui sướиɠ.
Chỉ trong vài phút mà cả hai người đã khen nhau hết câu này đến câu khác.
Từ gương mặt, đến xương quai xanh, ngực, eo, đùi, lời hay ý đẹp không ngừng vang lên bên tai.
Trước cảnh tượng này, Huyết Đồ chợt sững sờ.
Nhìn thấy hai người phụ nữ tuyệt sắc luôn miệng khen đối phương xinh đẹp.
Nghe xong những lời khen ngợi này, Huyết Đồ thầm thở một hơi thật dài: Hóa ra trên đời này lại có nhiều mỹ từ như vậy.
Hóa ra vốn từ vựng của anh ấy lại khan hiếm đến vậy.
Cả hai người chị dâu và chị hai, đều rất biết dùng từ.
Nhìn hai người phụ nữ đứng khen nhau đầy chân thành, Ngô Đình Khải cảm thấy hơi đau đầu.
Đang muốn làm cái gì vậy hả?
Không cần thiết phải tâng bốc nhau đến mức này chứ.
Làm mấy cái này thì có ích gì không?
Hư tình giả ý sao?
“Khụ!”
Ngô Đình Khải ho khan cắt ngang cuộc trò chuyện giữa hai người.
Ngô Đình Khải nhìn Tô Nguyệt Mi hỏi: “Sao cô lại đến đây?”
Chắc hẳn là đã xảy ra chuyện gì rồi, nếu không thì Tô Nguyệt Mi sẽ không bao giờ đích thân chạy tới đây.
Nghe được lời nói của Ngô Đình Khải, Tô Nguyệt Mi vỗ tay Lý Như Ý tỏ ý vẫn chưa đã thèm, nói: “Em gái Như Ý, hai chị em chúng ta cũng thật là có duyên, sau này có cơ hội thì cùng nhau nói chuyện tiếp nhé.”
Lý Như Ý mỉm cười gật đầu đồng ý.
Làm xong những động tác này, Tô Nguyệt Mi nhìn Ngô Đình Khải rồi trả lời: "Có chuyện xảy ra ở những nơi khác của Thục Châu, Thiên Sát không thể tự mình giải quyết được."
“Chúng tôi dự tính đêm nay sẽ rời khỏi thành phố Thục, đi đến đó hỗ trợ.”
Nghe xong lời này, Ngô Đình Khải chìm vào trong suy nghĩ một lát.
Thiên Sát vậy mà không thể giải quyết nổi.
Xem ra thì sự đấu tranh của những danh gia vọng tộc đó có hơi mạnh mẽ.
Ngô Đình Khải gật đầu nói: “Ừm.”
“Cứ thẳng tay giải quyết cho tôi, không cần phải sợ đầu sợ đuôi.”
“Rõ!” Tô Nguyệt Mi đứng thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc.
Có câu nói này của anh thì cô ta có thể yên tâm được rồi.
Những danh gia vọng tộc còn đang xào xáo đó dù sao cũng sẽ không nghĩ ra được.
Sự kháng cự của bọn họ sẽ thực sự thu hút được Cửu vỹ hồ nổi tiếng của Quân đoàn Cuồng Long Tô Nguyệt Mi.
Chắc hẳn là đã xảy ra chuyện gì rồi, nếu không thì Tô Nguyệt Mi sẽ không bao giờ đích thân chạy tới đây.
Tối nay, nhất định phải bắt anh giải thích cho rõ ràng tất cả mọi chuyện.
Sau đó, Tô Nguyệt Mi chào tạm biệt mọi người rồi lên chiếc xe quân sự trông rất hầm hố, vội vàng rời đi.
Bây giờ xem ra, cảm giác đó đúng thật là chính xác.