Song Tính Câu Nhân

Chương 13: 5 năm sau

Cảm thấy ©ôи ŧɧịt̠ Vĩnh Kiên bắt đầu ập đến như sóng thần, Tô Vân phút chốc cảm thấy như lên tiên, cậu thét lên rồi run rẩy xả nước l*и như suối thác. Vĩnh Kiên cũng gầm lên rồi bắn tinh đầy khoang tử ©υиɠ của cậu. Cảm giác lêи đỉиɦ cùng bị rót tinh đầy bụng làm Tô Vân sướиɠ đến muốn ngất. Trong phút chốc, chẳng ai còn nhớ ngay bên dưới là phòng của người phụ nữ vừa là vợ vừa là mẹ của hai cơ thể đang quấn chặt nhau trong phòng này.

Tô Vân lần đầu bị phá trinh, bị đàn ông trung niên đυ. đến cao trào sau một lần đã ngủ thϊếp đi. Vĩnh Kiên lau người cho cậu nhưng lại cố tình không lấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ ra, ông muốn cậu lưu trữ tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình trong lần đầu này. Sau khi săn sóc xong lại bế cậu xuống phòng của mình nơi có cái giường lớn mềm mại mà cùng nhau ngủ.

Tô Vân trong vô thức ôm lấy Vĩnh Kiên cọ cọ trong lòng ông. Lần đầu trong suốt bao năm qua cậu cảm nhận được một giấc ngủ ấm áp đến như vậy.Buổi sáng sớm, Tô Vân thức dậy theo thói quen. Bên cạnh cậu là một khối chăn nhỏ cùng một khối chăn lớn vẫn còn đang say giấc. Cậu nhìn hai khối chăn, rồi lại sờ sờ chiếc nhẫn trên ngón áp út nở nụ cười hạnh phúc.

Đã 5 năm trôi qua kể từ lần đầu cậu gặp người ấy. Sau khi mẹ cậu mất, Vĩnh Kiên đã lo chu toàn hậu sự giúp cậu. Sau đó vẫn giữ cậu ở lại trong nhà và lo chi phí học đại học. Ban đầu Tô Vân đồng ý lên giường cùng ông chỉ vì mẹ mình nhưng dần dà cậu lại mê hoặc bởi sự từng trải của ông. Dù bên ngoài vẫn bảo trì là cha nuôi và con trai nhưng trong nhà, quan hệ của hai người rất nhanh liền tiến triển thành tình nhân, ngay cả phòng ngủ cũng không cần phân ra.

Tô Vân phát hiện bản thân mang bầu vào năm hai đại học. Vốn dĩ người song tính rất khó mang thai nhưng Vĩnh Kiên vẫn luôn dùng bao, chỉ trừ lần đầu của cậu và lần cả hai đυ. trên xe RV trong buổi cắm trại mừng sinh nhật ông.

Mà lúc Vĩnh Kiên nhận thông báo, phản ứng của ông thế mà lại vô cùng điềm tĩnh hỏi về lựa chọn tương lai của cậu.

Ba tháng sau khi nghe câu trả lời của Tô Vân, lúc bụng cậu bắt đầu lộ rõ lên cũng là lúc Vĩnh Kiên hoàn thành mọi việc. Ông đưa Tô Vân đi đăng ký kết hôn, trở về công ty nộp đơn từ chức, bán căn nhà hiện tại rồi gom tài sản lại, cắt đứt quan hệ với mọi người rồi mang theo Tô Vân cùng đứa bé trong bụng đến vùng ngoại ô của một thành phố khác, mua một căn nhà nhỏ ấm cúng xinh xắn rồi cùng nhau bắt đầu một cuộc đời mới.

Tô Vân dọn dẹp nhà cửa, lại ra vườn hái hoa để trang trí trong nhà rồi mới vào bếp chuẩn bị bữa sáng. Vì hôm nay là ngày đặc biệt nên cậu muốn để hai bố con ngủ thêm một chút.

"Vào ngủ thêm một chút đi em." Một cái ôm từ sau lưng mang hơi thở trầm ổn quen thuộc vây lấy người Tô Vân.

"Em không buồn ngủ. Anh trở lại đi không là con lại khóc đấy ui nhột quá, râu của anh." Tô Vân cười cười né đi khi bị Vĩnh Kiên cọ râu vào cổ mình. Cậu dịch thân mình, vô tình mông mềm tiếp xúc với nơi nào đó của người kia.