Lúc này đây, trên đường về, chỉ có Cố Vĩnh Vượng dò hỏi vài câu chuyện của bọn nhỏ, những người khác trò chuyện về đồ vật mới mua và sự mong chờ ngày khai giảng, nhất thời không ai rảnh đến làm phiền cô.
Chỉ có Vương Tiểu Phương thò qua, oán giận nói: “Vừa rồi sao chị tụt lại phía sau thế? Nếu chú dì họ trách tôi để chị đi lạc thì sao? Ai, tính tính, ngày mốt khai giảng rồi, tôi không so đo với chị nữa.”
Ha, con nhóc này còn trả đũa?
“Da mặt em……” Cố Yêu Yêu duỗi tay nhéo nhéo gương mặt Vương Tiểu Phương, lẩm bẩm: “Cũng không dày lắm, sao có thể mở miệng nói ra những lời vô liêm sỉ như vậy chứ, kỳ quái.”
Nghe được lời này, không biết là ai mở đầu trước, những người trên xe cười vang lên, khi Vương Tiểu Phương tức giận đến mức muốn mắng chửi, xe ngừng lại, mọi người không biết tại sao.
Chỉ thấy, một thiếu niên đi chân trần chạy thẳng đến trước xe, há to miệng thở phì phò, cầu xin: “Chú Vĩnh Vượng, em gái cháu đi lạc ở công xã, chú có thể……”
“Anh ơi, Diểu Diểu ở chỗ này!” Đứa bé trong lòng ngực Cố Yêu Yêu ngẩng đầu, vui vẻ vẫy tay với thiếu niên kia.
Vì thế, máy kéo lại lần nữa nổ vang lao nhanh ở cánh đồng hoang vu, Thẩm Tây Lâm đỏ mắt, nắm tay em gái, một lúc sau mới nhìn về hướng Cố Yêu Yêu giọng run rẩy nói: “Cảm ơn.”
“Anh ơi, hôm nay……”
“Diểu Diểu ngoan, về nhà rồi nói.”
Thẩm Tây Lâm nói xong, thật lâu không thể phục hồi tinh thần, cho đến bây giờ anh cũng không dám tin. Tối hôm qua, anh nằm mơ thấy bà nội cố ý ném Diểu Diểu ở công xã, quay về nói với người trong nhà, em gái đi lạc.
Vốn dĩ, Thẩm Tây Lâm cho rằng đây chỉ là một giấc mơ thôi. Nhưng, giữa trưa sau khi cha ghé nhà, anh nghe mẹ khóc lóc nói, em gái được bà nội mang đi chơi ở công xã giờ đi lạc mất rồi.
Anh lập tức chạy như điên lên trấn trên, thậm chí giày của mình bị rơi khi nào cũng không hay.
Giấc mơ đó hóa ra lại là sự thật.....
Cố Yêu Yêu sửng sốt, một câu không ngừng quay vòng vòng trong đầu cô: vai ác lớn nhất của quyển sách Thẩm Tây Lâm.....
Các cô gái vốn đang ríu rít nói không ngừng trên xe nhìn xuống dưới, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn người thiếu niên kia một cái, một bộ dáng rung động, ngay cả Cố Hồng Tuyết cũng không ngoại lệ.
Cố Yêu Yêu nhớ ra, trước kia Thẩm Tây Lâm ở trong trường học chính là người nổi tiếng, rất ít khi tới trường học, nhưng lần nào cũng thi được hạng nhất.
Quan trọng nhất chính là ngoại hình đẹp, lớn hơn các thiếu niên trên xe hai tuổi, hiện giờ chắc anh đang học năm ba sơ trung?
Anh đẹp trai cỡ nào?
Cố Yêu Yêu từng biên tập cắt nối một video tập hợp những thiếu niên xinh đẹp, giá trị nhan sắc của Thẩm Tây Lâm tuyệt đối không thua kém vẻ đẹp của những thiếu niên hàng đầu đó. Đối với sắc đẹp trước mặt, thân là người đã kinh qua đủ loại lễ rửa tội của sự xinh đẹp trong xã hội hiện đại, cô vẫn có thể xem như ổn định.
Hoắc, nhìn các cô gái nhỏ trên xe này mà xem, tình yêu màu hồng trong đôi mắt thiếu điều sắp tràn ra ngoài!
“Tạm biệt chị Yêu Yêu.” Đứa bé ló đầu từ trên vai anh trai, ngọt ngào vẫy tay tạm biệt.
“Tạm biệt Diểu Diểu.” Cố Yêu Yêu sờ sờ mũi, cảm thấy ánh mắt phía sau sắp xuyên thủng cô.
Vù vù.
Kế hoạch ban đầu là đi mua tem để từ đó kiếm lời, xem ra chỉ có thể tranh thủ dịp họp chợ ngày mai đến bưu cục mua, Cố Yêu Yêu âm thầm tính toán trong lòng.
Sau khi trời tối, có tiếng người gõ cửa nhà Cố gia.
Mẹ của Thẩm Tây Lâm đưa hai anh em tới cửa cảm ơn, nhìn thấy Cố Yêu Yêu, mắt thấy dì ấy sắp quỳ xuống, Trần Nguyệt Anh tay mắt lanh lẹ đỡ người, “Thải Vân, đừng làm thế, cô như vậy chẳng khác nào muốn bé út nhà tôi tổn thọ. Con bé chỉ trùng hợp gặp đứa nhỏ nhà cô ngoài đường, thuận tay mang về thôi, trong trường hợp đó ai mà không làm vậy.”