Mang Theo Chung Cư Xuyên Tới Thập Niên 50

Chương 6: Chị Dâu Trọng Sinh

Edit: Thanhhien281196

Beta: Mộc An Chi

“Nó bơi lội trong sông, em nói nó làm gì? Ngoại trừ đi học, không phải leo cây đào trứng chim khắp nơi, thì là xuống sông bắt cá tôm? Ông bà nội cho phép, nó tùy tiện chơi.” Mặt Cố Hồng Tú không cảm xúc trần thuật.

Hoắc, hoá ra thằng nhóc quậy phá kia là phụng chỉ chơi đùa!

Cho nên, “chị gái bạch liên” và “nữ phụ ác độc” là cô trên thực tế, chính là cấp thấp nhất của chuỗi đồ ăn ở Cố gia. Nếu không tính việc đi đọc sách, thì công việc nhà đều là của các cô, như người ta thường nói —— đọc sách chơi đùa người ta hưởng, bỏ học làm việc cô tới chịu.

Dựa vào đâu chứ? Cố Yêu Yêu nghiến răng soàn soạt.

“Đừng nghĩ nữa, nghĩ cũng vô dụng thôi, em đâu phải cháu trai bảo bối của ông bà nội.” Cố Hồng Tú cười nhạo, nhét một trái dưa chuột non mềm vào trong miệng em gái.

Cố Yêu Yêu ăn đến hai má phình phình, giống như một chú hamster nhỏ, sự phiền muộn vừa rồi lập tức trở thành hư không, cô hạnh phúc nheo mắt: “Ngon quá!”

Dưa chuột non vừa hái xuống, chỉ lớn cỡ trái ớt xanh, không chỉ ngọt giòn mềm mà còn nhiều nước nên chỉ có thể ăn được ở nông thôn, hương vị không kém trái cây chút nào.

Trong cái nắng thiêu như đốt, hai chị em ngồi xổm dưới mái hiên, hưởng thụ món ngon hiếm có này.

Phía sau thình lình vang lên một giọng sâu kín dò hỏi: “Hồng Tú, Yêu Yêu, hai đứa ăn gì vậy?”

Cố Yêu Yêu bị dọa sợ, ho kịch liệt, vỗ ngực một lát mới nhìn về phía chủ nhân giọng nói — Ngô Tố Cần, chị ta đỡ eo, vẻ mặt bộ dáng nhu hòa như cũ, rõ ràng vẫn là người buổi sáng kia, lại tựa như có nơi nào đó thay đổi.

“Chị dâu, hình như chị trắng hơn?” Cố Yêu Yêu cười nói, bất động thanh sắc đánh giá đối phương.

Cố Hồng Tú cũng quan sát, giống như thật sự trắng hơn chút, giọng cô êm ái: “Chị dâu, tụi em làm việc một buổi sáng, thật sự vừa mệt vừa đói mới lặng lẽ hái dưa chuột mẹ trồng, chị phải giúp tụi em giữ bí mật nha.”

“Yên tâm đi, cho dù mẹ có biết cũng sẽ không trách hai đứa em.” Ánh mắt Ngô Tố Cần hơi lóe, trong lòng có chủ ý, giọng nói còn nhẹ nhàng hơn cô cả.

Cố Yêu Yêu nhịn không được nổi da gà khắp người, đột nhiên có cảm giác rùng mình như bị rắn độc nhìn chằm chằm, cô nghi ngờ…

“Cạc cạc cạc cạc lạc!”

Âm thanh gà gáy vừa dồn dập vừa cao vυ't cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, Cố Hồng Tú thúc giục: “Em gái, mau đi nhặt trứng gà, Tiểu Hoàng đẻ trứng!”

Đang muốn đi phòng bếp cầm chén đũa Cố Hồng Tú thấy em gái nhà mình còn đang sững sờ, tức giận nói: “Em còn muốn đi học không? Hai ngày nữa họp chợ, mẹ nói sẽ bán trứng gà, tích góp học phí cho em, em có thể tích cực hơn chút không?

Ngô Tố Cần nhìn chằm chằm cô gái ngồi xổm trước l*иg gà trước nhặt trứng, ánh mắt sâu thẳm.

Đi học? Chị ta chỉ mới học xong tiểu học sơ cấp, dựa vào cái gì mà cô em chồng ham ăn biếng làm có thể học trung học? Kiếp trước, Cố Yêu Yêu tự xưng là người làm công tác văn hoá, về nhà cũng không làm việc, mỗi ngày đều sai sử người làm chị dâu là chị ta, còn thường xuyên cướp đồ ăn của con trai con gái chị ta.

Để có tiền cho cô em chồng kiêu căng tùy hứng đi học, con của hai vợ chồng bọn họ còn chưa được trải qua một ngày tốt đẹp nào, đứa con trai chưa đầy một tuổi cũng qua đời trong nạn đói.

Ngô Tố Cần vỗ về cái bụng cao thẳng, trong mắt quay cuồng ý hận nồng đậm. May mắn, ông trời bất công đã mở mắt cho chị ta sống lại.

Nhìn chiếc vòng bạc vốn không nên tồn tại trên cổ tay, Ngô Tố Cần nở một nụ cười tự mãn. Không ngờ rằng trước khi chết, chiếc vòng tay mà ni cô kia tặng, thực ra lại là một không gian có linh tuyền.

Nếu trọng sinh, chuyện đầu tiên phải làm, chính là tích trữ vật tư trong không gian, nhân tiện tạo một chút phiền toái nhỏ cho đám cô em chồng, ha ha……

Dù sao thì, kiếp trước họ áp bức gia đình chị ta nhiều như vậy, nếu không phải mẹ chồng vì cho con nhỏ chết tiệt Cố Yêu Yêu đi học, thì sao chị ta có thể bị đói bụng đến mức khiến dạ dày bị thương, sau đó lại phát triển thành ung thư dạ dày? Nếu không phải con nha đầu thúi Cố Hồng Tú không muốn gả cho Què lão tam để đổi lương thực, thì sao con trai bảo bối của chị ta có thể chết đói?

“Chị dâu, lu nước lớn trong phòng bếp đâu?”

Ngô Tố Cần áp xuống oán khí đầy trời, bĩu môi không thèm để ý nói: “Tôi đổ nhiều mồ hôi, không thoải mái nên dùng để tắm rồi.”

“Tối hôm qua ba gánh nước tới lui bốn năm lần mới đổ đầy, chị cứ thế dùng hết? Không thể dùng tạm lu nước nhỏ bên ngoài sao?” Cố Hồng Tú cực kỳ tức giận, giọng nói không khỏi bén nhọn.

“Nước đó không đủ tắm.” Ngô Tố Cần nhàn nhạt nói, đột nhiên đảo mắt, yếu ớt nói, “Hồng Tú, em nhất định phải so đo với một thai phụ sao? Đầu chị có hơi choáng..."