Mang Theo Chung Cư Xuyên Tới Thập Niên 50

Chương 3: Thiên Vị

Edit: Mộc An Chi & Thanhhien281196

Beta: Mộc An Chi

"Ai nha, Tuyết nha đầu không phải cố ý, huống chi con bé cũng chỉ có lòng tốt."

"Yêu nha đầu, đừng tính toán chi li quá, cứ thế này sẽ không có ai thích đâu!"

"Ai da, miệng lưỡi Yêu nha đầu này cũng quá sắc bén đi, tương lai chỉ sợ không tìm thấy nhà chồng."

Cố Yêu Yêu bĩu môi: Nhìn xem, đây chính là hào quang của nữ chính, không thể trêu vào.

Cô lười phân rõ đúng sai phải trái cùng bọn họ, bưng chén cháo rau lên uống một ngụm nhỏ. Dân lấy thức ăn làm trời, nhất là trong thời đại gian khổ, bất kỳ chuyện gì cũng không thể ngăn cản người ta lấp đầy bụng.

"Cô lại khi dễ Tiểu Tuyết, chẳng lẽ bởi vì bà nội không cho cô đọc sách, cho nên mới ghi hận? Cũng không trách em gái tôi được, tiền trong nhà chỉ đủ cho một trong hai người đi học, cô học tập không bằng Tiểu Tuyết, có gì hay mà nói?”

Quả nhiên, anh trai muội khống của nữ chính cẩm lý tuy đến muộn nhưng không hề vắng mặt.

"Anh họ, con mắt nào của anh thấy em khi dễ em ấy? Hay em nói sai câu nào?" Cố Yêu Yêu nhíu mày đẹp, vẻ mặt thập phần khó hiểu.

"Em gái tôi đã khóc rồi, cô còn nói mình không khi dễ con bé?" Cố Hồng Tinh lời lẽ chính đáng hỏi ngược lại.

"À, vậy bây giờ em khóc, có phải chứng tỏ anh họ khi dễ em hay không?" Trên mặt Cố Yêu Yêu chỉ toàn sự nghiêm túc đứng đắn, hơi nước lập tức tụ đầy hốc mắt, nhào vào trong ngực mẹ ruột cực kỳ bao che khuyết điểm nhà mình, khóc lóc nói: "Mẹ ơi, anh họ khi dễ con, ô ô!”

Hai anh em bị thao tác của cô làm kinh hãi, khóe miệng Cố Hồng Tuyết giật giật khóc không nổi nữa, Cố Hồng Tinh cũng tái mặt tại chỗ, run rẩy bỏ lại một câu càn quấy*, dắt cô em gái còn đang trợn mắt há hốc mồm chạy trối chết.

*ý chỉ người thiếu giáo dục, không chịu vào khuôn phép

Trần Nguyệt Anh khụ khụ, cố gắng nhịn cười, thấp giọng dỗi bên tai con gái: “Con đúng là quỷ nhỏ cơ linh mà!”

Trên đường trở về.

“Mẹ, sao chúng ta không ngồi chung bàn ăn cơm với ông bà nội?” Cố Yêu Yêu hiếu kỳ nói.

“Chuyện này bắt đầu từ việc ‘đánh thổ hào chia đồng ruộng’ năm năm trước...” Trần Nguyệt Anh căm giận bất bình nói, vừa đi vừa êm tai nói ra nguyên do mọi chuyện.

Thì ra năm năm trước, theo việc giải phóng khắp nơi trên cả nước, đất của những đại địa chủ từng vì làm giàu mà làm việc bất nhân, bị tổ công tác phía trên phái xuống thống nhất thu nạp, lại căn cứ thành phần mà phân chia, lần nữa chia lại đất, bao gồm đất canh tác, đất nền nhà và tư liệu sản xuất.

“Toàn bộ tịch thu đất của ác bá địa chủ, phú nông thì tùy tình hình mà tịch thu phần nào. Đồng chí tổ công tác nói rằng, trung nông có thể đoàn kết, chỉ cần không làm qua chuyện xấu, thì có thể giữ lại đất mình sở hữu. Đến nỗi những bần nông như chúng ta, tá điền, sẽ chia theo đầu người và thành phần, từ hai bàn tay trắng biến thành người nông dân có rất nhiều đất!” Mắt Trần Nguyệt Anh sáng lấp lánh, cảm thán nói.

Cũng chính nhờ cái quy tắc chia đất này, khiến đồng chí Vương Hỉ Nga — bà nội nguyên chủ, thông minh đột xuất nghĩ ra ý đồ xấu là phân gia với kỳ vọng được chia thêm đất canh tác và tư liệu sản xuất.

“Đồng chí trong tổ công tác người ta sao có thể để bà ta lợi dụng sơ hở như thế? Nhưng khi đó ba con đã dưới sự chứng kiến của tộc trưởng mà phân gia, cuối cùng không được thêm miếng đất nào, lại mất hai sức lao động khỏe mạnh.” Trần Nguyệt Anh cười lạnh liên tục.

Cố Yêu Yêu vỗ tay cười: “Vậy bàn tính của bà nội chẳng phải là đánh không sao? Gì cũng không vớt được!”

Trần Nguyệt Anh lộ ra một biểu tình châm chọc còn non và xanh lắm: “Bà nội con tức giận đến lăn lộn đầy đất, còn tức đến ‘bệnh’ luôn kìa! Nói với tổ công: ‘trong nhà chỉ có hai đứa con trai, không muốn cách con trai quá xa’, sống chết muốn người ta phá cái chuồng trâu của Cố gia ở đối diện để phân cho ba con, lại lấy gian phòng phía tây đại trạch của nhà địa chủ vốn đã quyết định phân cho nhà chúng ta, đi nhường cho cháu trai nhà mẹ đẻ bà ta.”

Thao tác này đủ lẳиɠ ɭơ nha, Cố Yêu Yêu theo bản năng mở ra hình thức phun tào: “Đầu bà nội có phải bị lừa đá không?”

“Chị nghĩ ba chúng ta bị đá thì có.” Cố Hồng Tú cũng là lần đầu tiên nghe chuyện này, cô bất mãn nhỏ giọng nói thầm, nếu không sao có thể đồng ý với biện pháp tồi tệ đó?

Nhìn chồng đi ở phía trước, Trần Nguyệt Anh khụ một tiếng, quăng ánh mắt hình viên đạn về phía hai đứa con gái nhà mình, “Bớt nhiều chuyện!”

Vừa hay đúng lúc về đến nhà, đề tài còn dang dở cứ vậy đi tới kết thúc.