Mỗi Ngày Đều Bị Trinh Thám Ở Bên Cạnh Bắt Thử

Chương 3: Sống lại, hảo xấu hổ (3)

“Mỗi người lấy một ly uống sạch, nhanh lên!” Nhìn mọi người bị thương chỉ vào một đám có thể đi lấy đồ uống, Kobayashi Kouta dữ tợn cười nói: “Đây chính là thứ tốt, chỉ cần một chút liền sẽ làm người chết đi. Đều là các ngươi không tốt, nếu không phải các ngươi một hai phải truy cứu cái chết của Sakuma Nanase, các ngươi cũng sẽ không chôn cùng nàng. Chờ sau khi các ngươi chết, ta sẽ cùng cảnh sát nói, bởi vì Handa Mari ghen ghét ta theo đuổi Sakuma Nanase, cho nên ở đồ uống hạ độc muốn gϊếŧ chết nàng, mà các ngươi cũng chính là vì uống cùng cái quỷ đồ uống xui xẻo.”

“Sao, các ngươi cũng không phải bị chết mà không có giá trị, rốt cuộc thành tựu của các ngươi chính là ta, người sáng tạo tương lai của Nhật Bản a ha ha ha ha ha ha” Kobayashi Kouta cười đến phi thường càn rỡ.

“Nếu là người sáng tạo tương lai Nhật Bản đều là người giống như ngươi vậy, Nhật Bản mới có thể xong đời!” Kojima Genta hô lớn.

“Tiểu quỷ ngươi đang nói cái gì?!” Kobayashi Kouta một phen túm lấy tay Kojima Genta , đem hắn kéo đến trước người, “Nếu ngươi có tinh thần như vậy, vậy ngươi uống trước đi!”

“Oa a a a không cần! Không cần!” Kojima Genta nháy mắt bị dọa khóc, hắn dùng sức giãy giụa đến vặn vẹo thân thể, Kobayashi Kouta thiếu chút nữa không giữ chặt được hắn.

Edogawa Conan gấp đến độ muốn chết, châm gây tê cùng đai đeo co duỗi ở không mang trên người hắn, sức mạnh tăng cường của đôi giày ngay bàn chân lại đang bảo trì, trong khoảng thời gian ngắn cư nhiên không thể nghĩ được biện pháp tốt tới đối phó Kobayashi Kouta.

Kobayashi Kouta cầm tay ôm lấy Kojima Genta, một cái tay khác cầm lấy ly đồ uống canh đậy đỏ có độc liền phải hướng trong miệng Kojima Genta rót, trên mặt hắn lộ ra biểu tình vặn vẹo kɧoáı ©ảʍ nắm giữ mạng người: “Mau uống!”

“Ngô! Ngô ngô!” Kojima Genta ngậm chặt miệng không ngừng lắc đầu tránh né ly đồ uống đối phương cầm.

“Genta!” Yoshida Ayumi cùng Tsuburaya Mitsuhiko nôn nóng đến hô to.

Đúng lúc này, Kobayashi Kouta sau lưng vải bố trắng giật giật, một khối bóng người ngồi dậy, trừ bỏ đối phương Kobayashi Kouta cùng Kojima Genta, tất cả mọi người đều mở to hai mắt.

Vải bố trắng từ trên đầu bóng người trượt xuống, lộ ra gương mặt tái nhợt của đối phương, thi thể sống lại trái phải vặn cổ cứng đờ một chút, chậm rãi đứng lên.

Đối diện Kobayashi Kouta, mọi người chứng kiến một màn quái thai này, trong đầu sôi nổi thoáng hiện lên Kobayashi Kouta phía trước nói chuyện xưa.

“…… Nghe nói ở cái biệt thự này tiểu thư chết đi bởi vì oán hận mà sống lại, đem cả nhà đều gϊếŧ. Bởi vì bị chết quá thê thảm, oán linh còn ở trang viên bồi hồi, tùy thời tiến vào biệt thự gϊếŧ chết người……”

Ở địa phương Kobayashi Kouta không nhìn tới lan tràn sợ hãi, Yoshida Ayumi muốn thét chói tai bị Haibara Ai một phen che miệng lại. Tsuburaya Mitsuhiko hàm răng run lên ôm chặt lấy Edogawa Conan, tiến sĩ Agasa xanh cả mặt như cũ che ở trước mặt hài tử. Kobayashi Kouta mang đến mấy người, Handa Mari trực tiếp trợn trắng mắt hôn mê bất tỉnh, dư lại hai vị nam dùng sức nâng đỡ một đoàn người.

“Có…… Có……” Hai cái nam nhân một cái chỉ vào sau lưng Kobayashi Kouta.

Kobayashi Kouta không có chú ý tới dị thường, còn ở đó hô to làm Kojima Genta uống xong canh đậu đỏ có độc.

Lúc này Sakuma Nanase đã muốn chạy tới phía sau hắn, khóe miệng nàng còn mang theo bọt mép, mọi người bên tai phảng phất nghe được tiếng nàng ngào lên đau khổ trúng độc ngã xuống. Mặt nàng vô biểu tình mà cầm lấy đèn điện điêu khắc trên đài trang trí, ở thời điểm Kobayashi Kouta nắm miệng Kojima Genta chuẩn bị rót canh đậu đỏ xuống, giơ lên đèn lên hung hăng nện ở trên đầu Kobayashi Kouta.

“Loảng xoảng!” Theo tiếng sắt thép làm đèn trang trí bị đánh gãy, Kobayashi Kouta trợn to mắt ngã xuống đất.

Phòng khách một mảnh tĩnh lại không có tiếng người, thẳng đến Kojima Genta từ dưới thân Kobayashi Kouta bò ra tới quay đầu nhìn đến trên tay Sakuma Nanase còn cầm đèn trang trí.

“Có quỷ a a a a a a!!!”

Ở giữa tiếng Kojima Genta kêu gào thê thảm, Sakuma Nanase ném đèn dính máu xuống, từ túi móc ra khăn tay lau sạch bọt mép khóe miệng, bình tĩnh hỏi: “Nếu hắn đã chết, ta xem như là phòng vệ chính đáng sao?”

Một mảnh yên lặng.

Editor: Mở đầu hơi bị ứng tượng ấy, xác chết vùng dậy.