Thẩm Linh ở trong phòng, cơ thể đã nóng đến đỏ ửng, ánh mắt cô mơ mơ màng màng lại càng khiến cô trở nên mê người hơn bao giờ hết. Gã đàn ông đứng đó, ánh mắt nhìn cô như hổ đói nhìn mồi. Hắn không thể chờ đợi được nữa rồi.
Hắn vật cô xuống giường,ngồi lên bụng cô, bàn tay thô bạo xé phăng đi cái áo trên người cô, để lộ ra làn da trắng nõn, lấp ló bên trong chiếc áo con màu đỏ kia là bộ ng*c căng tròn, săn chắc. Hắn nuốt ừng ực, đôi mắt đầy du͙© vọиɠ nhìn cô gái đang nằm dưới thân.
"Je... Jenny, em khiến tôi sắp điên rồi".
Thẩm Linh bật khóc khi thấy hắn cúi xuống, vùi đầu vào cổ, cái lưỡi tinh quái đang li*m m*t cổ cô. Cô đưa tay cố gắng đẩy hắn ra khi cảm nhận được vật thể nóng bỏng,cứng nhắc của hắn đang chạm vào bụng cô. Bàn tay quờ quạng loạn xạ lại vô tình cào lên mặt hắn, hắn tức giận ngồi lên, thẳng tay tát vào gương mặt xinh đẹp kia một cái đau đớn.
"Cho em sung sướиɠ em không muốn. Vậy có phải em thích cảm giác bị cưỡng bức không?"
Nói rồi hắn nắm chặt lấy hai cổ tay cô, tháo chiếc thắc lưng ra trói hay tay cô lêи đỉиɦ đầu. Tư thế này càng làm cho vòng một săn chắc kia phơi bày ra đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Hắn đê mê nhìn ngắm, bàn tay bẩn thỉu vén tóc cô qua một bên, sờ vào gương mặt ửng đỏ kia.
"Jenny, sao em lại mê người tới vậy. Thật sự muốn làm chết em mà".
Thẩm Linh khóc, nước mắt hoà lẫn với mồ hôi. Ngay giây phút này, cô chỉ muốn chết đi ngay lập tức, cô không muốn, không muốn mình bị ô uế, không muốn mình bị hạ nhục như thế này.
Bàn tay hắn tham lam ve vuốt cơ thể cô, sờ lên gương mặt cô, xoa xoa đôi môi nhỏ nhắn, lướt xuống dưới vuốt ve phía trên bầu ng*c căng tròn của cô, cảm giác này khiến hắn sung sướиɠ đến tận mây xanh.
Mỗi một nơi mà bàn tay hắn lướt qua khiến Thẩm Linh phải run rẩy, cơ thể cô đã bắt đầu phản ứng, nó không nghe lời cô nữa rồi.
Nhìn thấy cô nhăn mặt khổ sở, hắn lại càng phấn khích, cái miệng xấu xí hôn nhẹ lên má, cái lưỡi nhớp nháp lí*m nhẹ lên vành tai khiến Thẩm Linh rên nhẹ một tiếng.
"Haha, em xem cơ thể em thành thật hơn em rất nhiều. Nó đã bắt đầu có cảm giác rồi đúng không".
"Ưʍ...không".
"Cầu xin tôi đi, cầu xin tôi thoả mãn em đi, Jenny".
"Ưʍ..."
Hắn đứng dậy, vội vàng kéo khóa quần xuống. Thẩm Linh nhân lúc đó liền đưa chân lên, đạp vào bụng khiến hắn mất thăng bằng ngã xuống. Cô chật vật ngồi dậy, loạng choạng bước xuống giường mượn chạy trốn.
"Con mẹ nó! Mày muốn trốn đi đâu hả con ₫*"
Hắn lao tới, túm lấy tóc cô từ phía sau, không một chút thương tiếc ném cô ngã xuống sàn, một lần nữa tát vào mặt cô.
Thẩm Linh đau, rất đau.
Cánh cửa phòng bị ai đó đạp bung ra, Mạc Thanh Phong một thân lạnh lẽo bước một chân vào phòng. Cảnh tượng trước mắt khiến cho trái tim anh sụp đổ. Người phụ nữ anh dốc hết tâm trí, dốc hết sức lực để bảo bọc che chở, giờ lại bị hành hạ tàn nhẫn dưới tay của một kẻ thấp hèn.
Trường Tam bước tới phía sau cũng bị cảnh tượng này hù cho chết khϊếp, anh ta xoay người lại, đứng chắn trước mặt Tiểu Lộ không cho cô nhịn được cảnh tượng bên trong. Gã đàn ông này đúng là to gan lớn mật, anh ta sắp phải nói lời chào tạm biệt với thế giới này rồi.
Bị phá hỏng chuyện tốt, gã đàn ông kia quay lại nhìn anh, bắt gặp ánh mắt giận dữ kia khiến anh ta có chút lạnh người. Nhưng...anh ta cũng không thể bỏ qua cho kẻ phá đám này.
"Mày là thằng khốn nào, lại dám tới đây phá hỏng chuyện tốt của tao".
Người đàn ông khí chất lạnh lùng, ánh mắt sắc bén không nói một câu, trực tiếp đưa chân lên đạp một cú thật mạnh khiến hắn văng ra xa. Anh đau lòng ngồi xuống, ôm lấy thân thể mềm nhũn của Thẩm Linh vào lòng, cởϊ áσ vest ra khoác lên người cô, che chắn đi những phần da thịt nhạy cảm.
"Trường Tam".
Ai đó đang cố gắng để giảm thấp nhất sự hiện diện của mình bị anh gọi tên thì lập tức lạnh hết sống lưng. Anh xoay người, bước chân trầm ổn đi về phía kẻ đang đau đớn quằn quại dưới sàn, đôi mắt chỉ nhìn thẳng, không dám nhìn lung tung. Ai mà biết được lỡ như anh nhìn thấy gì đó liệu đôi mắt hút hồn của mình có còn nguyên vẹn hay không.
Tiểu Lộ vẫn luôn không biết tình hình bên trong, lúc Trường Tam rời đi, nhìn thấy Thẩm Linh trước mặt khiến cô như muốn ngã sụp xuống. Cô không thể tin, không thể tưởng tượng nổi.
"Mạc thiếu, phải xử hắn thế nào?"
"Mang tới chỗ Đỗ Hạ Vy".
"Được".
Một cú điện thoại của Trường Tam, đám vệ sĩ vẫn luôn trực chờ ở dưới lập tức đi lên, nhận lấy gã đàn ông kia lôi đi.
Bầu không khí dần dần trở nên quái dị, một người đàn ông quyền lực đang ôm lấy một người phụ nữ tội nghiệp. Trường Tam và Tiểu Lộ nhất thời không biết phải nói gì cho phải, ở trong hoàn cảnh này, nếu không phải là người trong cuộc chắc chắn sẽ không hiểu được cảm giác đó.
"Mạc thiếu..."
"Cô cho tôi mượn áo khoác".
Tiểu Lộ gật đầu, lập tức cởϊ áσ khoác ra đưa cho Mạc Thanh Phong. Anh nhận lấy áo khoác, cẩn thận mặc vào chỗ Thẩm Linh. Từng động tác, từng cử chỉ rất nhẹ nhàng như thế Thẩm Linh làm từ pha lê vậy, anh sợ chỉ cần nặng tay một chút, cô gái này sẽ vỡ vụn mất.
Thẩm Linh được anh bế lên, đầu cô tựa vào lòng ngực ấm áp của anh, cô giống như tìm được một chỗ dựa, im lặng mà tựa vào anh.
Bốn người rời khỏi khách sạn trước những cặp mắt đầy kinh hãi của Giám đốc Lưu và những nhân viên có mặt ở đó.
"Xong... xong rồi".
Giám đốc Lưu thầm than một tiếng. Light party này của ông ta chắc xong đời rồi.
"Mạc thiếu, chúng ta đi bệnh viện sao?"
"Về nhà tôi".
Chiếc xe rời đi, Mạc Thanh Phong ngồi trên xe, vòng tay anh vẫn ôm lấy cơ thể run rẩy của Thẩm Linh, trong đáy mắt hiện lên một tia chết chóc.
Cô bị hạ "xuân dược" rồi. Nếu tới chậm một chút, anh thật không dám nghĩ tới chuyện gì sẽ xảy ra. Vòng tay ôm cô siết chặt hơn một chút, tận sâu trong lòng anh có cảm giác sợ hãi.