Bãi đỗ xe dưới hầm, Lăng Lung bị người khác che mũi miệng từ phía sau, thuốc mê nồng đậm từ chiếc khăn tay che miệng cô truyền đến đường hô hấp. Cô cảm nhận được người đàn ông mặc áo khoác thấp kém cọ xát phía sau lưng cô, có chút đau đớn. Bàn tay người nọ tiến đến cổ áo cô, thô lỗ vuốt ve trên nhũ thịt cô. Hạ thân hắn đã cương cứng, giống như dao găm để ở rãnh mông cô, nhẹ nhàng va chạm.
Dưới đυ.ng chạm xa lạ, hơi thở xa lạ, Lăng Lung bị thuốc mê ăn mòn, dần dần vô lực chống cự, chỉ có thể tùy ý để đối phương giở trò với mình. Loại cảm giác này làm cô sởn tóc gáy, buồn nôn. Khi đối phương lột váy cô, ngón tay duỗi đến hoa huyệt cô moi đào là lúc cô cuối cùng cũng không chống đỡ được mà hôn mê bất tỉnh.
Lúc từ từ tỉnh lại, cô phát hiện trước mắt một mảnh đen nhánh, dường như là bị bịt mắt, tay chân đều bị trói chặt, căn bản không thể nhúc nhích, giọng nói mấy người đàn ông mơ hồ truyền đến.
“Như vậy không tốt lắm đâu, mục đích của chúng ta chủ yếu là tiền…” Người đàn ông cố tình hạ giọng, tiếng nói mang theo chút khàn khàn, Lăng Lung cảm thấy dường như đã nghe được ở đâu đó nhưng nghĩ thế nào cũng không ra.
“Hừ, bọn họ bất nhân thì đừng trách chúng ta bất nghĩa, chụp lại làm lợi thế, đến lúc tỉnh lại thì rách việc.” Một người đàn ông khác mở miệng.
“Hắn nói rất đúng, người kia không thể xem thường, cho dù cuối cùng bị bại lộ thì ít nhất cái này có thể là lợi thế cứu mình cũng chúng ta.” Ba người nhỏ giọng thảo luận, Lăng Lung mơ hồ nghe được manh mối từ trong đó, cũng biết mấy giọng nói có chút quen thuộc này chính là của ba người đàn ông mời từ chức ở công ty kia.
Cô nỗ lực bình ổn trái tim, còn giả vờ ngủ say. Nếu mấy người đó nói là vì tiền thì sẽ không thương tổn cô, nhưng sau đó lại nói đồ vật lợi thế lại làm cô không thể không lo lắng.
“Cởϊ qυầи áo cô ta ra…” Một câu này như một cây gậy đập vào trên đầu Lăng Lung. Tay chân cô đều bị trói lấy, căn bản không thể ngăn trở và chạy trốn. Tiếng bước chân chậm rãi đến gần, tim cô đập bang bang, dường như sắp không thở được, trong dạ dày quay cuồng, buồn nôn.
“Gọi điện thoại chưa? Đối phương nói như thế nào?” Người đàn ông cầm camera đứng cách đó không xa hỏi.
“Tôi đã hẹn hắn một mình đem tiền lại đây, hắn đồng ý rồi, địa chỉ chưa định, sợ hắn báo nguy tìm được chỗ của chúng ta. Chờ bên này xong xuôi rồi thì gửi video và ảnh qua cho hắn, chẳng sợ đến lúc đó hắn bày trò.” Một người đàn ông khác cất điện thoại di động vào trong túi, quay đầu nói với người đàn ông đang đi đến chỗ Lăng Lung: “Động tác nhanh lên, nếu cậu không được lão tử tự mình làm!”
“Cậu làm nhiều lần như vậy rồi, cũng phải nhường chúng tôi làm một hồi chứ! Đã sớm muốn thao cái tao bức này một chút rồi!” Thanh âm gần như đáng khinh của người đàn ông truyền vào tai Lăng Lung, tiếp theo là tiếng hắn cởi bỏ dây lưng.
Lăng Lung không thể làm bộ bình tĩnh nữa, chỉ chờ khi người nọ tiếp cận thì hai đùi cùng nâng lên, tàn nhẫn đá vào hạ bộ của hắn. Một chân này ước chừng dùng sức lực, người nọ lập tức té lăn trên đất, che háng lại, đau đến mồ hôi đầy đầu.
“Má, cái con khốn này!” Lăng Lung bị hắn tát một cái ngã ra đất, tức khắc đầu váng mắt hoa. Trên má nóng rát, cô cảm giác được toàn bộ khoang miệng đều tràn ngập mùi máu tươi.
“Mẹ nó, con đ*!” Người nọ nằm trên mặt đất nỗ lực đứng lên, đi đến bên cạnh Lăng Lung, một phen kéo tóc cô. “Vốn đang muốn ôn nhu chút, xem ra không cần khách khí với mày rồi.”