Nhà Trọ Cực Phẩm

Chương 69: Giả bộ yêu đương

Khó có được khách đến đây, Hà Nhạc Nhạc cố ý làm một bữa tối phong phú, chờ dọn xong đồ ăn lên, nàng bưng bữa tối đến lầu 6.

"Bọn họ đều có mặt ở dưới?" - Mục Duy ngồi ở trên gối mềm mại ăn cơm. Nằm úp vài ngày hắn thật sự chịu không nổi, vì thế chờ vết thương trên mông đóng vảy hắn liền ngồi dậy, nhưng quyền lợi đút cơm cũng không còn.

Hà Nhạc Nhạc: "Ừ."

Mục Duy: "Gồm có những ai?"

"Thân Đồ tiên sinh, Quý tiên sinh cùng hai vị Vinh tiểu thư, còn có Tần tiên sinh tối hôm qua đã trở về."

"... Thật khó có được, hiện tại giống như không phải thời gian Thân Đồ ăn cơm?"

"..."

Hà Nhạc Nhạc đem tạp chí vứt lung tung ở trên giường d tới giá sách, rồi mới đem tạp chí mới đặt tới đầu giường Mục Duy, quay đầu thấy bộ dáng Mục Duy một cánh tay một chân đang bó thạch cao cùng với cái mông không hoạt động được, không khỏi nhẹ thở dài một hơi, ngồi ở bên giường, bưng bát cơm lên, lấy chiếc đũa trong tay hắn qua.

"Đừng gãi, vết thương khô lại sẽ bị vỡ ra."

Mục Duy cười cười có chút quái quái: "Nhưng mà... Rất ngứa."

"... Thực xin lỗi."

"Ừ?" - Mục Duy không rõ cô lúc này xin lỗi là vì cái gì.

"Em... Khi đó rất xúc động, em nghĩ đến anh ── thương tổn Linh Vũ, em thật sự không thể nghĩ ra được biện pháp khác để ngăn anh lại..."

"Vì thế em liền đem mông của anh đánh nở hoa?"

"Thực xin lỗi."

Cô gái này... Mục Duy nhìn cô gái trước mắt trên mặt hiện lên vẻ áy náy, trong lòng có loại cảm xúc "Yêu thương" lên men.

"Em có phải hay không chưa từng đánh người?"

"... Đã đánh qua"

Mục Duy có chút ngoài ý muốn.

Hà Nhạc Nhạc hơi hơi cười khổ: "Lúc học sơ trung, em đánh một nam sinh một cái tát, đem hắn từ trên ghế đạp xuống, còn giơ ghế lên nện trên người hắn."

"Ách... Vì cái gì?"

"... Bởi vì hắn mắng mẹ em."

"... Vậy hắn xứng đáng." - Lời nói chính nghĩa từ trong miệng Mục Duy nói xong, đáy lòng không có một chút lo lắng. Từ nhỏ đến lớn, hắn đã làm bao nhiêu nhiều việc so với nam sinh nhỏ kia ác liệt hơn không biết bao nhiêu lần, nhưng mà... Chưa từng có người nào nói cho hắn biết, hắn sai. Bất kể hắn làm cái gì, hắn cũng không có chịu qua trừng phạt. Bởi vì hắn là con trai độc nhất của Mục gia, bởi vì hắn là kết quả kết hợp của 2 gia tộc quyền thế của Âu mỹ và Trung tây, hắn có thể quang minh chính đại, giống như lẽ thường phải làm, không kiêng nể gì thương tổn bất kể kẻ nào! Cho đến khi... Dần dần lớn lên, hắn mới biết thế giới này bao gồm cả bản thân hắn có bao nhiêu ghê tởm, ghê tởm đến không có cái gì, thứ gì, người đáng giá để hắn tôn trọng, đáng giá để hắn quý trọng.

Nâng tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn lành lạnh của Hà Nhạc Nhạc, biểu tình Mục Duy cực kỳ nhu hòa, trong mắt tất cả đều là bình thản an tĩnh. Hắn, cho tới bây giờ không nghĩ tới hắn lại có thể như thế với một cô gái, nhỏ yếu lại cường đại như vậy làm hắn sợ hãi, dám đối với hắn động thủ lại dịu dàng thiện lương làm cho hắn cảm thấy ... Ấm áp? Hạnh phúc? Như thế.

Liên tưởng đến hắn từng vài lần làm cho cô rơi lệ, hắn liền cảm thấy bản thân nên xuống mười tám tầng địa ngục. Nhưng chờ một chút, cho hắn từ từ hãy chết, tại thời điểm còn sống hắn muốn nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cô gái này.

Hà Nhạc Nhạc nghiêng đầu, để hai má rời đi bàn tay ấm áp của hắn, gắp đồ ăn đưa đến bên cạnh miệng hắn.

"Em đã cảm thấy có lỗi với anh, vậy em không nghĩ đến nên bồi thường một chút sao?" - Mục Duy thu hồi tay, cười nói.

"... Thật có lỗi, đoạn clip em sẽ không trả lại cho anh, em phải bảo đảm ── "

"Không phải cái đó, nếu như có thể cho em an tâm, em muốn xử lý sao cũng được, anh nghĩ muốn bồi thường... là chuyện khác."

Thu hồi chiếc đũa, Hà Nhạc Nhạc suy tư một lát, "... Mời nói."

"Hà Nhạc Nhạc..." - Mục Duy nhìn cô gái duy nhất trên đời có thể làm cho hắn thực sự động lòng, "Yêu ta được không?"

"Yêu hắn? Đây là đều mà anh muốn cô bồi thường?"

"Đúng, yêu ta."- Ngữ khí nam nhân dị thường kiên định.

"... Anh thật sự rất ác độc, anh rất thích đùa bỡn tình cảm của người khác sao? Anh thật sự cho tới bây giờ cũng chưa nghĩ tới những cô gái đã từng yêu thương anh có bao nhiêu đau khổ hả, hiện tại có bao nhiêu hận anh sao, thậm chí sẽ mất đi sự tin tưởng đối với tình yêu, có bao nhiêu thống khổ sao? Thật có lỗi, muốn em yêu trên một người như anh, chỉ sợ cả đời này em cũng không làm được."

! ! ! ! ... Giống như trái tim bị cắt miếng thành từng mảnh rồi bị quăng vào axít sunfuric, đau đến làm hắn nghĩ muốn hô to: "Tốt lắm"!

"Là giả bộ yêu anh ── em xem, ân oán giữa chúng ta ngọn nguồn bắt đầu đều là vì em phá hủy kế hoạch tình cảm lưu luyến của anh mà, bây giờ lấy một đoạn tình cảm lưu luyến đến đây để cắt đứng ân oán với nhau, rất công bằng mà."

"..." - Giả bộ...

"Chuyện này cũng làm không được sao? Vậy em xin lỗi thật là dối trá, không có chút thành ý nào."

"... Em còn chưa có yêu bao giờ."

Mục Duy nở nụ cười, lần này cười đến khoái trá: "Không sao, anh dạy cho em."

"Bao lâu? Muốn giả bộ bao lâu?"

"Một... Hai tháng, hai tháng sau, chúng ta không thiếu nợ nhau, như thế nào?"

Hai tháng sao? Hai tháng sau vừa vặn hết hạn hợp đồng. "... Thành giao."

"Vậy... Bảo bối, tới kêu tên của anh nghe một chút xem?"

"Mục Duy."

"Ừ?"

"... Duy."

"Ngoan!" - Mục Duy đáy mắt tràn đầy dịu dàng ý cười thỏa mãn.

"Giống như đang trả lời điện thoại vậy."

"..."