"Hồi nãy, Nguyễn Lân tìm em." - Lúc ăn cơm chiều, Mục Duy đột nhiên nói.
Nguyễn Lân? Hà Nhạc Nhạc dừng một chút, để bát cơm xuống, đi tìm di động của bản thân đã để im lặng vài ngày nay, vậy mà vẫn còn pin.
Lúc này trốn tránh cũng không giải quyết được vấn đề, suy sút ba ngày, cô nên tỉnh lại. Theo cá tính của Linh Vũ, nếu như cô đột nhiên đoạn tuyệt quan hệ cùng cô ấy, Linh Vũ nhất định sẽ nghi ngờ, không bằng chậm rãi lạnh nhạt dần.
Điện thoại Nguyễn Lân bây giờ tin nhắn chuyển vào hộp thư, chắc vẫn còn đang quay phim, Hà Nhạc Nhạc soạn một cái tin nhắn hỏi thăm gửi qua, liền thu hồi di động tiếp tục cho Mục Duy ăn cơm.
"..." Gọi điện trả lời Nguyễn Lân so với đút hắn ăn cơm quan trọng hơn sao? - Mục Duy cố nén khó chịu, tay trái cầm lấy chiếc đũa tự bản thân ăn cơm. Hắn không thuận tay trái, nhưng tay trái của hắn so với tay phải của người bình thường càng linh hoạt hơn.
Hà Nhạc Nhạc nhìn hắn sử dụng tay trái linh hoạt, chậm rãi thu hồi thìa cơm.
Bản thân ăn hai miếng, Mục Duy liền hối hận, trộm liếc Hà Nhạc Nhạc một cái, thấy cô lẳng lặng nhìn hắn, trong lòng hắn không khỏi nhảy lên.
Cô sẽ không tức giận phải không? Thật sự là, đầu óc hắn bị co rút rồi! Lỡ đóng giả nhiều ngày như thế!
"... Hay là em tới đút tôi đi, tôi nằm úp không thuận tiện lắm."
"..."
Hà Nhạc Nhạc một lần nữa cầm lấy thìa cơm, tiếng chuông di động lại đột nhiên vang lên.
"Nguyễn tiên sinh?"
"Kêu Nguyễn Lân."
"... Nguyễn Lân."
"Em... Không có việc gì phải không?"
"..." Hà Nhạc Nhạc hơi hơi nhắm mắt, khóe miệng cong lên chút ý cười tự giễu. Cô hiện tại không mong muốn nhất, chính là sự quan tâm của người khác. Bản thân yếu đuối, luôn khát khao ấm áp từ người khác, như thế chỉ đem đến gánh nặng cho người quan tâm đến cô. Thời gian ba ngày này cô đã suy nghĩ rõ ràng, con đường sau này, cô đều phải đi một mình, cho dù lại cô đơn, lại thương tâm khổ sở, cũng sẽ không dựa vào bất kì ai khác.
"Tôi không sao. Cám ơn anh quan tâm."
"Thật sự?"
"Đúng vậy, Nguyễn tiên sinh."
"Em ── Anh buổi tối sẽ không trở về, em tốt nhất không có giấu diếm chuyện gì."
Rõ ràng là lời nói uy hϊếp nhưng lại mềm mỏng như thế, giống như trò chuyện giữa 2 người bạn. Hà Nhạc Nhạc bỗng nhiên rất bội phục nam nhân ở di động đối diện ── nam nhân này, vì sự nghiệp diễn viên của mình, ngày qua ngày đấu tranh cố gắng che giấu tính tình thực sự của mình, chỉ cần ra khỏi nhà trọ quyết không thả lỏng bản thân mình. Cô nếu như cũng có chút nghị lực giống hắn ── nhất định sẽ kiên cường hơn nhiều.
Cô sẽ, cho dù chỉ có một mình, cô cũng nhất định có thể tự làm chủ trái tim, hạnh phúc mà sống! Cô là Nhạc Nhạc, Hà Nhạc Nhạc!
"Hà Nhạc Nhạc... Em thích Nguyễn Lân sao?" - Mục Duy gằn giọng hỏi.
Hà Nhạc Nhạc cúi đầu thản nhiên liếc mắt nhìn hắn một cái, "... Nếu như là so theo với anh, vậy thì đúng."
"Em── "
Tám giờ hai mươi tối, Hà Nhạc Nhạc ở phòng bếp thu dọn, khi nãy cô đã nhắn tin hỏi Nguyễn Lân muốn chuẩn bị đồ ăn cho hắn hay không, Nguyễn Lân trả lời cô hai chữ, làm cho cô không biết nói gì nữa ── "Muốn, em."
Nhưng, cũng có thể hiểu một tí ... Hà Nhạc Nhạc hơi đỏ mặt nghĩ, dù sao Nguyễn Lân cũng đã tham gian tổ làm phim một tuần rồi.
Dưới nhà trọ có âm thanh xe chạy vào, Hà Nhạc Nhạc vội vàng lấy tạp dề xuống, rửa tay đi ra phòng bếp.
Cô ra ngoài xem nhưng lại bất ngờ là, không phải Nguyễn Lân trở về, mà là ──
"Thân Đồ tiên sinh?" - Hắn không phải tuần sau mới trở về sao?
"Ánh mắt của em tại sao lại như vậy?" - Ánh mắt lợi hại sau gọng kính vàng như có mũi băng nhọn lướt qua...
"Tôi..."
Phòng ngủ Lầu 5.
Thân Đồ Mặc mặc một bộ áo ngủ màu đen ngồi ở trên sô pha lật xem văn kiện, ánh mắt thỉnh thoảng lướt qua bóng dáng kiều mỹ của cô gái đang sửa sang lại ra giường. Cô gái tóc dài hơi ẩm ướt, hơi có chút lộn xộn lẫn ở trong bộ quần áo mỏng manh màu trắng, ở bên dưới... không một mảnh vãi.
"Lại đây."
Hà Nhạc Nhạc đã đổi xong ra giường, chân nhẹ nhàng đi đến chỗ Thân Đồ Mặc. Hồi nãy ở phòng tắm đã làm... đã làm một lần, cô bây giờ chân còn mềm nhũn...
Thân Đồ Mặc lấy cái kẹp mở văn kiện, lấy mắt kính xuống, hơi hơi ngẩng đầu nhìn Hà Nhạc Nhạc, tư thế uy nghiêm lơ đãng biểu lộ ra: "Đi lên."
Hà Nhạc Nhạc cắn cắn môi, cúi người kéo lấy đai lưng áo tắm của hắn, trơ mắt nhìn côn ŧᏂịŧ của hắn dâng trào thị uy ở trước mặt cô. Nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, hai chân quỳ đứng bên cạnh người hắn, một tay giữ lấy vai hắn, một tay kia giúp đỡ côn ŧᏂịŧ to phỏng tay, chậm rãi ngồi xuống...
"Ừ..." Bởi vì đã làm qua một lần, trong cơ thể vẫn còn ướŧ áŧ, lần này nuốt xuống côn ŧᏂịŧ so với vừa nãy thuận lợi hơn rất nhiều, nhưng mà cảm giác ăn vào no trướng khó chịu vẫn làm cho cô cố gắng thả chậm tốc độ, nửa ngày cũng chỉ đi vào được một nửa.
Thân Đồ Mặc hai tay dùng sức một chút, quần áo trên người Hà Nhạc Nhạc trong chốc lát liền mất đi, lộ ra hai nhũ hoa to tròn cùng vùng bụng trắng mịn. Hai tay vòng ở eo nhỏ của cô, hắn lấy tốc độ thật chậm khẽ vuốt đi lên, giống như là đang dùng hai tay đo đạc toàn thân nhỏ bé của cô. Khi hai đầu ngón tay của hắn lướt qua hai nhũ hoa sưng đỏ của cô, Hà Nhạc Nhạc nhịn không được ưm một tiếng, cả người một trận đè nén, dưới thân lại không thể ngồi xuống lần nữa.
Khóe miệng nam nhân gợi lên một chút ý cười nghiền ngẫm, kiềm thắt lưng cô chậm rãi dùng lực áp xuống côn ŧᏂịŧ nóng bỏng của hắn.
"A... Chờ, đợi chút! Thân Đồ tiên sinh, a a..." - Toàn bộ... Đi vào!
Hà Nhạc Nhạc khóc không ra nước mắt, thân thể bị chống đỡ không thể động đậy, quá nhiều cảm giác tê dại thần kỳ tụ lại trong chỗ dưới thân, làm cho cô cứ nghĩ dừng lại như vậy, nhưng lại có chút khát vọng càng nhiều kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn nữa...
"Vì cái gì mà khóc." - Thân Đồ Mặc đột nhiên hỏi.