Sau khi đem hành lý đồ dùng đều để ở khách sạn, Hà Nhạc Nhạc đi theo Nguyễn Lân, Ngô Minh đi đến trường quay. Sau khi Nguyễn Lân tạm thời nghỉ ngơi, tổ quay phim liền điều chỉnh kế hoạch quay chụp, tập trung quay chụp phần diễn của các diễn viên khác trước, nhưng những diễn viên khác bản thân mình cũng có an bài công tác khác nhau, thời gian rất khó phối hợp, vì thế trong khoảng thời gian này tổ quay phim thường xuyên có người thì diễn, không người thì nghỉ, cảm xúc cao thấp của tổ quay phim đã không ổn lắm, may mà danh tiếng Nguyễn Lân ở đây cũng khá tốt, bình thường đối với nhân viên công tác của tổ quay phim đều rất thân thiết chăm sóc, vì thế lần phong ba này cũng không bị đưa đến trước mặt truyền thông cùng công chúng.
"Rất xin lỗi, đạo diễn, đã tạo thêm phiền phức cho anh cùng với mọi người."
Hàng mi của Nguyễn Lân mang thần sắc tự trách làm cho người ta thật sự không đành lòng tiếp tục trách móc nặng nề hắn gì nữa, đạo diễn cùng với vài người phụ trách tổ quay phim cũng chỉ nói vài câu "Đã trở lại là tốt rồi, đã trở lại là tốt rồi" đem sự việc tạm thời trôi qua.
Hà Nhạc Nhạc chưa từng chính mắt thấy người khác quay phim, vì thế nhìn không ra cái gì khác, nhưng theo góc độ người ngoài nghề đến xem, ngày đầu tiên quay chụp cũng khá tốt. Bởi vì thường xuyên quay một lần liền qua cảnh, cũng không NG bao nhiêu, một cảnh lặp đi lặp lại cũng đều là do đạo diễn muốn quay phim với nhiều góc độ khác nhau.
Nhưng mà. . . không biết có phải ảo giác hay không, cô vẫn cảm thấy bầu không khí tổ quay phim có chút kỳ quái, thường xuyên có người nhìn Nguyễn Lân sau đó nhỏ giọng nói nói cùng người kế bên, cái biểu cảm kia rõ ràng không phải là háo sắc. Hà Nhạc Nhạc tự nhận không phải là một người hiếu kỳ, nhưng ma xui quỷ khiến, cô thấy hai cô gái vừa mới "Châu đầu ghé tai" đi đến toilet cũng chạy theo phía sau.
"Dì cả mẹ đến thật phiền, cứ phải chạy đi toilet."
"Dì cả mẹ nếu không đến cô càng phiền hơn, cô phải chạy đi bệnh viện."
"Phi! Cô cái miệng quạ đen này, có thể nói dễ nghe hơn không? Bụng tôi đã rất khó chịu rồi. Hừ, giọng điệu này của cô. . . Giống với Tiêu Toa lắm đó nha!"
"Cắt! Tôi bắt chước được không!"
"Được được rồi, biết cô rất tinh mắt. . . A, rất muốn nhìn ngày mai Tiêu Toa trở lại tổ quay phim nhìn thấy Nguyễn Lân sẽ có biểu cảm gì! Ha ha ha ha!"
"Tôi thật muốn nói, xứng đáng! Cô ta mệnh tốt, vừa xuất hiện đã có đạo diễn nâng đỡ, trực tiếp thành "minh tinh điện ảnh quốc tế", cầm được vài giải thưởng điện ảnh nhỏ lỗ mũi đã hướng lên trời, lần này vấp phải trắc trở đi? Cô ta làm như cô ta thật sự có mị lực khôn cùng già trẻ đều yêu vậy! Nguyễn Lân người ta đối với cô ta cũng không dậy nổi một chút tìиɧ ɖu͙© nào đâu! Cười chết tôi rồi. Vốn là cảnh diễn trên mọi người cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, kết quả chính cô ta ở giữa phòng hoá trang rống to, để toàn thế giới đều đã biết! Ha ha! Nếu là tôi khẳng định đập đầu chết cho rồi."
"Nếu như không phải Thân Đồ giám chế lên tiếng cấm nói chuyện ra ngoài, tôi rất muốn đem tin tức này nói ra, để xem Tiêu Toa sau này phải làm sao! Xem cô ta ở trước mặt đạo diễn, giám chế cung kính, mà có thể làm cho Nguyễn Lân không khách khí nói ra loại chuyện này như thế, cô gái kia không chừng ở dưới thân Nguyễn Lân đã làm những gì đâu!"
"Ừ! Tôi cũng đoán vậy! Haiz, cô nói xem nếu như Nguyễn Lân thật sự không có cách nào cùng cô ta chụp ảnh, cô nói. . . có khả năng đổi nữ chính hay không?"
"Thôi đi! Nhiều lắm là sửa kịch bản, cô cũng không phải không biết bối cảnh của Tiêu Toa, cô ta không chỉ có một cha ruột là nguyên lão của Mâu Tư, mà còn có một cha nuôi là lão đại chính giới! Thay đổi nam chính là Nguyễn Lân cũng sẽ không động đến nữ chính là cô ta! Được rồi được rồi, đi thôi! Mỗi người có số mệnh khác nhau, chúng ta chậm rãi nhìn đi."
". . ." Hà Nhạc Nhạc đứng lên, phản xạ tính bấm nút xả nước. Mọi người trong tổ quay phim đều chờ xem kịch vui sao? Nếu như vẫn không có cách nào chụp tốt, nhân vật của hắn có khả năng bị đổi? Vì thế trong khoảng thời gian này hắn vẫn. . .
Tuy rằng đã gần hết tháng 8, nhưng uy lực của những ngày mùa hè một chút cũng không có xu thế yếu bớt đi, nhìn thấy Nguyễn Lân mặc trang phục diễn che kín người biểu cảm nghiêm túc, thần thái vẫn tiêu sái tự nhiên như trước, Hà Nhạc Nhạc không khỏi có chút bội phục. Sau một hồi quay chụp liên tiếp, trong thời gian ngắn ngủi thay đổi biểu cảm nhanh chóng, chân mày, khóe miệng, ngón tay, thắt lưng, thậm chí là góc áo giày nhọn đều có vẻ sinh động như cũ, làm chấn động Hà Nhạc Nhạc! Nếu như lần trước Nguyễn Lân cải trang làm cho cô cảm nhận được sự chuyên nghiệp của hắn, vậy lần này, cô thật lòng bị hành động chuyên chú của hắn thuyết phục.
Nguyễn Lân. . . Không thẹn với hai chữ "Ảnh đế".
"Hồn đã đánh mất rồi sao?" Nguyễn Lân thấy Hà Nhạc Nhạc nhìn hắn đến ngẩn người, ngay tại trước mắt cô phẩy phẩy năm ngón tay, cười nói.
"Ách, chụp xong rồi? Vậy. . ." Hà Nhạc Nhạc cúi đầu nhìn chung quanh, cầm lấy cốc nước đưa cho hắn, "Vậy uống nước đi."
"Soái không?"
"Ừ?"
"Không cần ngượng ngùng, cô không phải cô gái đầu tiên nhìn tôi đến ngẩn người." Nhưng lại là cô gái thứ nhất làm cho hắn bởi vì vậy mà vô cùng sung sướиɠ.
". . . Thì ra là thế, khó trách những người mẹ vì để cho đứa nhỏ thông minh, mỗi ngày sẽ đem ảnh khoa học gia ra cho đứa bé coi." Hà Nhạc Nhạc bĩu môi, bắt đầu sắp xếp mọi thứ chuẩn bị về khách sạn.
". . ." Nguyễn Lân sửng sốt trong chốc lát. Có ý gì?
"Nguyễn Lân, ngày mai. . . Tiêu Toa sẽ trở lại, tổ đạo diễn sắp xếp mấy cảnh diễn cho hai người để tìm cảm giác, cậu đừng có áp lực quá lớn, bên Tiêu Toa chúng tôi sẽ cố gắng nói giúp anh, nhưng. . . lời nói lần trước của cậu xác thực rất tổn thương tự tôn của người ta, tốt nhất là, cậu tự mình... cậu hiểu được không." Một vị nữ đạo diễn trung tuổi đi tới ôn nhu nói với Nguyễn Lân.
Nguyễn Lân buông hạ tầm mắt, không có trả lời.
"Chúng tôi biết, cậu chắc chắn đã bị uất ức gì đó mới có thể nói ra những lời này, nhưng mà... Haiz, thôi quên đi, cậu đã làm hết sức rồi, nếu thật sự không được nữa, chúng tôi nhất định sẽ đứng về phía cậu, yên tâm!" Nữ đạo diễn rất là nghĩa khí nhìn Nguyễn Lân nói.
". . ."
"Rất cảm ơn chị, vất vả cho chị quá!" Thấy Nguyễn Lân không đáp lại, Hà Nhạc Nhạc nhanh chóng thay hắn nói lời cảm ơn.
Nữ đạo diễn "vừa thưởng thức vừa thương tiếc" nhìn Nguyễn Lân, rồi mới nhìn Hà Nhạc Nhạc gật đầu một cái liền xoay người rời đi.
"Cô..." Nguyễn Lân bỗng dưng nhăn mày nhíu mi quay đầu nhìn chăm chú Hà Nhạc Nhạc, "Vừa nãy ý của cô là bởi vì tôi rất ngốc nên nếu nhìn tôi lâu sẽ bị ngốc theo hử..?"
Hà Nhạc Nhạc đánh một cái lên trán, xem thường nhìn hắn ── ý tốt cùng tình cảm của người ta cũng không lọt vào lỗ tai hắn tí nào!
Ăn xong cơm chiều trở lại khách sạn thời gian vẫn còn sớm, nhân viên tổ quay phim thuê phòng KTV rồi rủ Nguyễn Lân đi cùng, Nguyễn Lân thân sĩ cười cười khéo léo từ chối, nói có chuyện cá nhân muốn xử lý, thấy vậy những người khác cũng không lôi kéo nữa.
Hà Nhạc Nhạc liếc liếc nhìn hắn, ở khách sạn thì có chuyện cá nhân gì chứ... Nhưng mặc kệ như thế nào, ở ngoài nhà trọ vì tránh rắc rối, Nguyễn Lân chắc sẽ không dám xằng bậy đối với cô, vì thế cô đuổi Nguyễn Lân về phòng, cô đi xuống lầu trở về phòng tắm rửa rồi mới ôm laptop xem tivi.
Một ngày như vậy thảnh thơi hơn so với ở nhà trọ nhiều! Dựa vào giường mở máy tính, cô nghĩ nếu như một tuần này đều thoải mái như vậy, xong rồi còn được nghỉ một tuần, Hà Nhạc Nhạc rất muốn hát vang lên!
"Leng keng leng keng!" Chuông cửa vang lên.
Hà Nhạc Nhạc rất cảnh giác "Ai?" Không phải là Nguyễn Lân chứ? Cô cùng với Nguyễn Lân ở phòng có quy cách khác nhau, vì thế không ở cùng tầng trệt, Nguyễn Lân không đến nổi mạo hiểm như thế để chạy tới đây chứ? Nếu để cho paparazzi hoặc người có tâm nhìn thấy, sẽ bất lợi đối với hình tượng hoàn mỹ của hắn nha!
"Phục vụ phòng." Giọng nam có chút mơ hồ.
"Tôi không có kêu phục vụ phòng."
"Là phòng 2508 kêu đồ ăn đến phòng cô ạ."
Phòng 2508 là số phòng của Nguyễn Lân, hắn tốt như thế sao? Hà Nhạc Nhạc nửa tin nửa ngờ mở cửa phòng ra, quả nhiên nhìn thấy một xe đẩy chuyển thức ăn, lại nhìn thấy người phục vụ ──
"Nguyễn ── "
Nguyễn Lân mặc quần áo phục vụ nhếch miệng cười, lộ ra tám cái răng khỏe mạnh chỉnh tề, đẩy mạnh xe vào phòng.
"Anh. . . A. . ."
"Cô còn dám nói tôi ngốc nữa không?"
"Tôi, tôi không có!"
"Làm 50 lần hoặc là đánh 5000 cái vào mông, chính cô chọn đi."
"Này!"
"Vậy vừa làm vừa đánh."
"Anh, anh biếи ŧɦái a! Cứu mạng a!"
"Cô kêu đi, cho dù cô kêu khàn cổ họng cũng không có người tới cứu cô dâu! Hì hì hì hì. . ."
Tốt, dám chê cười hắn.
"Đợi chút, chờ, chờ một chút! Không, không được chạm vào phía sau!"
"Phía sau chỗ nào? Chỗ này?"
"Ừ a. . ." Ái muội thở gấp.
"Sao lại "không được"? Cô không nói rõ ràng làm sao tôi biết được?"
"A a ── đau, đau đau đau. . ."
"Cô kẹp nhanh như thế đương nhiên sẽ đau, ngoan, thả lỏng. Hít vào... thở ra... đúng rồi, chậm rãi thả lỏng..."
"Ha. . . ừ. . ."
"Có cảm giác rồi sao? Vậy ta không khách khí nữa?"
"A a. . . Đừng, đừng a. . ."