Nhà Trọ Cực Phẩm

Chương 319: Nữ thần thực sự

Chương 319: Nữ thần thực sự

Tuy nói chỉ có thời gian hai ngày để chuẩn bị, nhưng thật ra các thí sinh ở tốp 10 cơ bản đều có bối cảnh ở công ty, rất nhiều người trước đó đã chọn được phương án. Chỉ là việc nhờ nghệ sĩ hợp tác ở trận đấu đầu tiên là nội dung nhất thời được tổ sản xuất thêm vào, các công ty đều không kịp mời nghệ sĩ, vì thế có thể mời được người thích hợp đến hay không, trình độ như thế nào cũng phải dựa vào sự may mắn.

Đương nhiên, người có thân phận cũng biết.

"Dì Tiểu Lưu, con là Tiểu Nhã, túi xách lần trước con mang về cho dì dì thích không? Ha ha... Thích là tốt rồi, con vừa thấy cái túi xách đó liền cảm thấy rất hợp với khí chất của dì, nên mau mau mang về nước cho dì, mẹ con còn nói sao không mua thêm mấy cái tặng dì. Dạ, ha ha, dì cũng biết à? Dạ, con cảm thấy rất hứng thú liền tham gia thử, ai ngờ không cẩn thận liền vào tốp 10. Đúng, bây giờ đang chuẩn bị trận đấu giữa tốp 10, cần tìm nghệ sĩ giúp đỡ. Chọn người? Con còn chưa quyết định được, sợ mấy người tai to mặt lớn không sắp xếp được lịch trình. Không cần không cần, chuyện nhỏ như vậy sao có thể làm phiền chú Trịnh chứ, thật ra cũng không quan trọng lắm, con chỉ là đến chơi đùa thôi, thi đấu xong con lại đến thăm dì. Dạ, con cảm ơn dì Tiểu Lưu nha."

Tắt điện thoại, Thôi Nhã Nhiên cúi đầu liếc mắt nhìn danh sách khách mời đã xác nhận trên tay, khinh miệt hừ lạnh một tiếng. Ảnh hậu thì như thế nào, cũng chỉ là một món đồ chơi trên tay mấy người quyền quý? Không phải quan chức cầm quyền cao chức lớn nào cũng ngoan ngoãn như cha cô.

Bên này Thôi Nhã Nhiên lợi dụng phu nhân quan lớn đánh một đường vòng gây áp lực mời hai vị ảnh hậu đến giúp đỡ, mà bên kia thì...

"Nhạc Nhạc, chúng ta... Thật sự mời bọn họ sao?" Lý Yên Tĩnh nhìn danh sách trên tay, vẻ mặt luôn bình tĩnh cũng xuất hiện chút thay đổi.

"Ừ." Hà Nhạc Nhạc xác định gật gật đầu.

"... Không nói đến việc bên tổ sản xuất có mời được bọn họ hay không, tiết mục này là nhóm hai nam một nữ, chúng ta làm sao mà diễn?"

Hà Nhạc Nhạc nhìn vẻ mặt hoang mang của Lý Yên Tĩnh, cười nhưng không nói.

Ngày 25 tháng 1, ánh đèn như sao sáng, một đám gương mặt quen thuộc lần lượt lên sân khấu, làm cho không khí cuộc chiến giữa tốp 10 ngay từ đầu đã nóng rực.

Thời gian gấp gáp làm truyền thông cũng không lấy được danh sách ngôi sao nào được mời, thế là trước khi một nhóm thí sinh nào bắt đầu lên sân khấu cũng bị trì hoãn lại, khán giả đến thời gian quảng cáo cũng không dám rời khỏi tivi, chỉ sợ bỏ lỡ đáp án được công bố trong nháy mắt!

Nhóm thứ 4, nhóm 'Yên tĩnh vui mừng'.

Trên sân khấu hoa lệ có hai cái đài hình cột trụ chở hai cô gái mặc quần áo cổ trang từ từ được nâng lên cao. Bên trái, là Lý Yên Tĩnh mặc một thân quần áo đẹp đẽ quý giá đoan chính nhu mì, mà bên phải còn lại là Hà Nhạc Nhạc bao phủ bởi quần áo lụa màu hồng, quần lụa mỏng uốn lượn cùng với họa tiết hoa đào cổ, làm cho cô gái không có gì nổi bật lại trở nên kinh ngạc diễm lệ không thôi.

"Vương! Xin người thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!" Giọng Lý Yên Tĩnh khẩn thiết lo lắng giống như xuyên qua thời không, làm toàn trường chấn động.

Trong nháy mắt sân khấu phủ trong bóng tối, vài giây sau, ánh sáng cùng nhau chuyển về phía trung tâm sân khấu, trên ghế dựa chậm rãi xoay tròn, lộ ra một cánh tay đang gấp lại, thân hình cao lớn lười biếng dựa trên ghế dựa dần dần lộ ra.

Áo bào khoác hờ trên vai, khoảng ngực nửa che nửa hở, tóc đen dài nửa buộc nửa thả, đôi mắt nửa mở nửa đóng ──

"Ngô Sau, ngươi đang nói chuyện với ta sao?" Đôi môi khêu gợi trí mạng hơi hơi động!

Toàn bộ khán phòng yên lặng gần mười giây, rồi mới...

"A a a a a ── Nguyễn Lân! A a a a a! Nguyễn Lân! Nguyễn Lân!" Gần như toàn bộ giới nữ trong khán phòng đều điên cuồng.

Nguyễn Lân lạnh lùng nâng mắt.

Các cô gái từ trong ra ngoài rùng mình một cái, thu lại tiếng thét chói tai, tâm hồn lại như mê như say, hơi thở gấp gáp nhìn vương giả khí phách dụ hoặc đến gợi cảm trên sân khấu.

"Vương!" Ánh sáng lại cùng thay đổi, một Lý Yên Tĩnh ăn mặc như quý phi quỳ gối trên ghế dựa, biểu cảm sầu lo mà kiên định ── quý phi Mộc Thần - một người hai vai! Mọi người biết, đây là nhân vật mà Lý Yên Tĩnh phối âm. Nói cách khác, nhóm thứ 4 chỉ có hai nhân vật nữ phối âm, Nguyễn Lân là dùng giọng thật biểu diễn.

Lúc này đã xuất hiện một ảnh đế một quý phi, vậy người thứ ba là?

Không đợi người xem đoán lâu, lời nói sâu nặng cảm xúc đầy đủ của Lý Yên Tĩnh đã đem lực chú ý của mọi người tập trung về lại 'tình tiết tác phẩm'. Đoan trang trung trinh, dịu dàng hiền thục, kính cẩn thương hại, dáng vẻ muôn màu, Lý Yên Tĩnh có trình độ phối âm và bản lĩnh biểu diễn cùng với cảm xúc của Mộc Thần phối hợp vô cùng nhuần nhuyễn, làm cho người xem không khỏi oán thán sao lại hay như vậy, lại chuyển mắt nhìn 'Vương' lạnh lùng không kiềm chế được trên ghế dựa, lập tức mọi người lại không còn cách nào khác.

"Ngô Sau nói xong?"

"Vương!"

Nguyễn Lân giơ tay phải lên, "Ngô Sau am hiểu âm luật, nghe thử thanh âm đến từ dân gian này như thế nào thử xem?"

Tiếng Nguyễn Lân vừa dứt, tiếng đàn tranh và tiêu lung linh cùng lọt vào tai mọi người, cột ánh sáng thứ 3 xuất hiện.

Tay áo dài nhẹ múa, quần áo màu hồng xinh đẹp động lòng người, hoa đào bay lượn đầy trời, lộ ra dung nhan mềm mại tuyệt mỹ, xinh đẹp lại thoát tục, thoát tục lại có chút mị hoặc!

Ai? Ai vậy? Rõ ràng nhìn rất quen nhưng mà ── nữ thần cấp mỹ nữ như thế nếu như đã gặp qua tại sao lại không nhớ rõ tên chứ!

"Mây nghĩ xiêm y hoa nghĩ cho phép, xuân phong trái ý hạm lộ hoa nồng. Nếu không có đàn ngọc đỉnh núi gặp, sẽ hướng dao đài dưới ánh trăng phùng. Danh hoa khuynh quốc hai tướng thích, thường được quân vương mang cười xem. Giải thích xuân phong vô hạn hận, nặng hương đình bắc ỷ lan can..." (lời bài hát nên mình không edit nhé)

Trong nháy mắt quên cả thở, khi kỹ thuật ánh sáng làm nổi bật tiếng hát của mỹ nhân làm động lòng người đang quỳ gối trước ghế dựa, trong đầu mọi người cùng nghĩ đến ── đây mới là nữ thần chân chính! Kỹ thuật nhảy như thế, giọng hát như thế ── ặc! Thiếu chút nữa đã quên, người hát chắc là Hà Nhạc Nhạc, kịch bản này đúng là đã đem tất cả tài năng thực lực của hai thí sinh phát huy đến mức tận cùng mà! Lý Yên Tĩnh vốn rất có thực lực đóng vai nhân vật nữ tính có thân phận cao quý, mà tiếng hát nghiệp dư của Hà Nhạc Nhạc lại gần như sánh bằng các nghệ sĩ chuyên nghiệp phải công nhận đúng là có thiên phú hơn người.

"Hay cho câu 'Danh hoa khuynh quốc hai tướng thích, thường được quân vương mang cười xem' . Đi lên, để cho ta nhìn thấy mặt cô."

"Dân nữ không dám."

"Vương! Tác Bắc tướng sĩ ở chiến trường đang máu chảy thành sông, xin Vương ── "

"Ta cho cô đi lên!"

Mỹ nữ quần đỏ dịu dàng đứng dậy, không hề thèm nhìn đến bên cạnh Vương, chân thành đi lên ghế dựa.

Nguyễn Lân chìa tay, liền đem mỹ nhân kéo vào trong lòng.

Tiếng hít không khí nổi lên bốn phía, hình ảnh làm người ta ghen tị như thế lại không ai có dũng cảm đứng lên.

"Mỹ nhân, nói cho Ngô Sau biết, Tác Bắc tướng sĩ vì ai mà chiến."

"Tác Bắc tướng sĩ vì Ngô Vương mà chiến." Giọng nói tê dại mị hoặc tận xương.

"A... Nếu như thế, ta cũng không thể cô phụ ngàn vạn tướng sĩ, phải hưởng thụ giang sơn mỹ nhân cho tốt?" Nguyễn Lân cười tà ác, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng ướŧ áŧ kiều diễm của mỹ nhân.

A a ── tiếng thét chói tai của người xem còn đang mắc tại cổ họng, trên sân khấu lại thay đổi bất ngờ.

Nguyễn Lân mạnh mẽ đẩy mỹ nhân trong lòng ra, há mồm phun ra một ngụm máu đỏ tươi, "Ngươi, ngươi ── "

"Hôn quân! Ngươi đáng chết!" Hận ý rõ ràng được thốt ra từ trong miệng tràn đầy máu của mỹ nhân, vừa nói xong, 'mỹ nhân' rút trâm cài đầu trên tóc ra liền đâm về phía Nguyễn Lân.

"Vương! A ──" trâm cài đâm trúng ngực.

"Dung Nhi!" Nguyễn Lân đỡ lấy người che trước mặt mình, dùng một chưởng đánh gục 'mỹ nhân' đang ngây người.

"Vương... Dung nhi, không, không thể, làm bạn bên Vương được nữa... Vương..."

"Dung Nhi! Ngô Sau!"

Tiếng kêu bi thương vang vọng khắp sân khấu.

Đèn lớn ở sân khấu được bật lên, sau khi Lý Yên Tĩnh và Hà Nhạc Nhạc trên cột hình trụ cúi đầu chào mọi người bước xuống sân khấu, khán giả lúc này mới phản ứng lại cuồng nhiệt vỗ tay. Rất nhiều người mau nước mắt đã sớm lệ rơi đầy mặt, nhìn nhau lại nhịn không được cười ra tiếng.

"A! Tần Chi Tu!"

"Tần Chi Tu? Thế nào? Thế nào?"

"Mỹ nữ vừa rồi đó! Mỹ nữ vừa rồi là Tần Chi Tu a! A a a!"

"Cái gì?"

"Thật là hắn! Tuyệt đối là hắn a!"

Mọi người cẩn thận nghĩ lại dáng vẻ vừa rồi của 'mỹ nữ' kia, hình dáng bị kỹ thuật nhảy hỗn loạn che giấu ── "A a! Thật là! Tần Chi Tu! Tần Chi Tu! Trời ạ! Vừa nãy Nguyễn Lân và Tần Chi Tu... A a a!"

Tiếng kêu thảm thiết vang lên trong khán phòng ── không, tiếng thét hưng phấn chói tai liên tiếp, cho đến khi nhóm thứ 5 bắt đầu biểu diễn cũng chưa hạ nhiệt. Trong khán phòng, trên mạng tất cả đều thảo luận, phần lớn khán giả nam là thảo luận, nhưng hưng phấn đến điên cuồng là các nữ đồng bào, bọn họ càng thảo luận nhiều đến cách sắp xếp tiết mục của nhóm thứ 4, trợ thủ đặc biệt của hai thí sinh, và mấy câu thế vai đánh tráo của Hà Nhạc Nhạc.

Nhóm thứ 5 biểu diễn hạ màn gần như cả khán phòng đều không tập trung chú ý mấy.

Kết quả trận đấu đầu tiên của tốp 10:

Nhóm thứ 4, tổng điểm đứng thứ nhất, điểm cá nhân Lý Yên Tĩnh đứng thứ nhất, Hà Nhạc Nhạc thứ ba, điểm tổng lại Lý Yên Tĩnh đạt vị trí thứ nhất, Hà Nhạc Nhạc thứ hai.

"Đáng ghét!" Vị thí sinh họ Thôi ở nhóm thứ 5 nghiến răng nghiến lợi oán hận nói.