Nhà Trọ Cực Phẩm

Chương 288: Đến hoa cũng không bằng

Chương 288: Đến hoa cũng không bằng

Trên phương tiện giao thông công cộng.

"Chị Nhạc Nhạc! Chúng ta thông qua! Chúng ta thông qua rồi!"

Cầm di động nghe tiếng hét hưng phấn vui sướиɠ của Vinh Thanh Nhã, Hà Nhạc Nhạc mỉm cười hỏi, "Ngày 16 là lần tuyển chọn thứ hai, phải quay trở về rồi sao?"

"Ách. . . Có khả năng... Tham gia! Em nhất định sẽ tham gia! Chậm nhất tối ngày 15 em sẽ qua!" Vinh Thanh Nhã do dự trong chốc lát sau đó rất kiên quyết đáp lại.

"Ừ, vậy chị chờ em. Có cần chuẩn bị giúp em cái gì không?"

"Cần đặc biệt chuẩn bị cái gì sao? Lúc nãy nhận được điện thoại báo em vui quá, cũng không chú ý nghe cái gì khác."

"Chị gửi những việc cần chú ý đến hộp thư của em, nhớ phải xem nha!"

"Dạ! Cảm ơn chị Nhạc Nhạc!"

"Bên kia em... có khỏe không?" Hà Nhạc Nhạc nghĩ nghĩ, hỏi.

"Ừ, rất tốt, mỗi ngày giống như khinh khí cầu khiên đến nơi này khiên đến nơi kia."

Yên lặng vài giây, nhìn bảng quảng cáo dán trái phải trước mặt, Hà Nhạc Nhạc cúi đầu mở miệng, "Thôi Nhã Nhiên đâu?"

". . ." Vinh Thanh Nhã bên kia cũng tạm dừng một hồi lâu, "Chị Nhạc Nhạc, chị và Lỵ Lỵ lúc đó, có lẽ là hiểu lầm đó, nếu không hai người tâm sự đi?"

Hà Nhạc Nhạc nhắm mắt thở dài. "Cô ấy nói với em như vậy?"

"Lỵ Lỵ không nói gì cả, cô ấy chỉ nói là... chị là cô gái tốt, cô ấy rất hối hận năm đó lúc chị gặp uất ức không có dũng khí đứng ra giúp cô, vì thế chị ghét cô ấy cũng đúng."

". . ."

"Chị Nhạc Nhạc?"

"Thanh Nhã, chuyện của chị và cô ấy trong nhất thời không nói rõ ràng được. Chị chỉ có thể nói, cô ấy đối với chị mà nói, là một tồn tại vô sỉ tà ác đến cực điểm, nhưng mà, chị cũng không biết tình bạn của cô ấy đối với em là thật hay giả, vì thế tự bản thân em sẽ thấy rõ ràng, không cần mang theo ác niệm tổn thương đến cơ hội của em!"

". . . ừ, em hiểu được. Vậy, chị buông tay cái anh lần trước rồi sao?" Vinh Thanh Nhã càng nói càng nhỏ giọng, "Em có phải không nên hỏi hay không?"

Lần trước. . .

Hà Nhạc Nhạc biết Thanh Nhã quan tâm cô, cũng không muốn cố ý che giấu gì cả, "Hắn là nam nhân tốt, nhưng chị không cho hắn hạnh phúc được, vì thế, chỉ có thể như vậy."

Vinh Thanh Nhã có chút tiếc hận than nhẹ một tiếng, "Mặc kệ thế nào, chị Nhạc Nhạc cảm thấy hạnh phúc là tốt rồi."

Hà Nhạc Nhạc cong cong khóe môi, tắt điện thoại.

Hạnh phúc. . .

Cô càng ngày càng không biết, cô rốt cuộc là hạnh phúc hay là bất hạnh.

Ngày đó, ngay tại lúc cô tức giận và nổi lên hận ý với Thôi Nhã Nhiên, khi cô gần như muốn dùng những ngôn từ độc ác lên án hành vi của Thôi Nhã Nhiên với Vinh Thanh Nhã, L bỗng nhiên xuất hiện như vậy.

Dáng vẻ điên cuồng của cô hiện lên dưới ảnh ngược trong đôi mắt hắn trông thật buồn cười!

Trong nháy mắt cô thu lại lời mắng, lời lên án suýt nữa thốt ra, cô không muốn hắn nhìn thấy bộ dạng xấu xí của cô!

Thanh Nhã lương thiện cảm thấy cô với L có chút khác thường, lấy cớ đi toilet để cho bọn họ không gian. Có thể Thanh Nhã không biết, ngay lúc đó, người cô không muốn đối mặt nhất, chính là hắn.

"Cuối tuần này... có đi luyện kiếm không?"

Lời nói mềm nhẹ ôn nhu của hắn vừa vào tai cô, nước mắt cô cũng không chịu khống chế đọng lại trong hốc mắt. Quay đầu qua một bên hướng mắt lên trời để nước mắt mỏng manh không rơi xuống, cô cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh một chút.

Lắc đầu, "Em đã nói với dì Tằng rồi, sau này em... cũng sẽ không đi nữa đâu." Dừng lại một chút, cô lại bổ sung, "Em đã tìm được người khác dạy em rồi."

". . . Là như thế sao?" Lúc ấy L cười có chút ảm đạm, cười đến lòng cô như bị quấn vào bụi gai, chỉ cần thoáng buộc chặt thì máu tươi sẽ chảy ra.

Cô cắn chặt răng, bản thân buộc chặt bụi gai, "Từ nhỏ Nguyễn Lân đã học tập võ cổ truyền, kiếm đạo cũng rất am hiểu."

". . . Vậy là tốt rồi."

Cô kinh ngạc nhìn về phía hắn, cô cũng không nghĩ đến hắn sẽ nói như vậy, hắn sẽ mỉm cười nói "Tốt" !

"Có thời gian thì đi rèn luyện thêm nhiều một chút, thân thể quan trọng nhất. Khi luyện kiếm, không nên nóng lòng cầu mong thành công, từ từ sẽ đến."

". . ." cô im lặng mà chống đỡ. Bối rối và áy náy làm cho cô nôn nóng không chịu nổi, "L. . . Buông tha cho tôi đi, buông tha cho tôi, cầu xin anh..."

Hắn khẽ vuốt tóc cô, sau một hồi lâu, đem một đóa hoa hồng đặt ở trước mặt cô."

"Trước khi làm một việc mà không cố gắng hết sức, khi chưa đến cực hạn đã bỏ chạy, anh sẽ hối hận cả đời." L khẽ hôn lên trán cô, "Một đóa hoa hồng, cho dù không có rễ cây, chỉ cần một chút nước để tẩm nổ cũng sẽ liều mạng nở rộ, cuối cùng anh không thể... không bằng một đóa hoa chứ. Dù sao, có lẽ em là cô gái duy nhất trên đời này anh sẽ yêu, lỡ như ông trời không có anh cơ hội lần thứ hai thì sao?"

Trước khi đi, L tiến đến bên tai cô, "Còn có, em còn nợ anh một lần thi lại."

L. . .

Hắn vĩnh viễn luôn biết cách nói như thế nào để cô không hạ được quyết tâm, hắn không ngừng cho đến khi cô không thể từ chối!

L, nếu như lúc trước hắn xuất hiện sớm một chút ──

Hà Nhạc Nhạc run mạnh lên, hung hăng lắc đầu. Có đến 'nếu như lúc trước', chỉ có hối hận và đau khổ hơn mà thôi. Thời gian sẽ không bao giờ đảo ngược, chuyện đã xảy ra không bao giờ biến mất, 'nếu như' là thế giới lý tưởng chưa bao giờ từng tồn tại, điều cô có thể, chỉ có đối mặt!

Ngừng nhớ lại, Hà Nhạc Nhạc ra khỏi phương tiện giao thông công cộng, đi về phía nhà trọ.

Trước cửa sắt nhà trọ có ngừng một chiếc xe quen thuộc, Hà Nhạc Nhạc nghi ngờ đi qua.

"Linh Vũ? Sao cậu lại đến đây."

"Nhạc Nhạc."

Sóng vai đi giữa rừng lá rụng rực rỡ, Hà Nhạc Nhạc nhìn ánh mắt trời chiếu xen kẽ trong rừng, quay đầu nhìn về phía Nhậm Linh Vũ, lấy một mảnh lá nhỏ trên tóc cô xuống.

"Nhạc Nhạc, thực xin lỗi."

". . . ừ." Hà Nhạc Nhạc đáp nhẹ một tiếng.

Không cần giải thích dư thừa, không có chút khách sáo. Một người biết chuyện bản thân đã làm sai, thành tâm xin lỗi; một người hiểu được đối phương không có ác ý; thản nhiên nhận.

Bạn, bạn tốt, đều không chỉ vì cùng tốt với nhau mà còn phải hiểu được nhau. Ở bên cạnh, luôn luôn nhớ về nhau, đó là vì tôi thích toàn bộ ưu điểm của bạn, giống như bạn thích tôi, tôi chấp nhận tất cả khuyết điểm của bạn, giống như bạn chấp nhận tôi.

"Nhưng mà, cậu thật sự không thể cho sư phụ một cơ hội sao?"