Nhà Trọ Cực Phẩm

Chương 274: Không chủ động không chết

Chương 274: Không chủ động không chết

Không thể khống chế hơi thở, không kìm được run rẩy, từ khi Nguyễn Lân nắm tay cô bắt đầu đi vào sân bay, ánh mắt tò mò hiếu kỳ của mọi người như hình với bóng chiếu vào cô, thỉnh thoảng còn có tiếng kêu kinh ngạc của mấy cô gái nhỏ nhỏ lọt vào tai cô, nhưng cuối cùng... không có ai tiến đến.

Hà Nhạc Nhạc nhìn Nguyễn Lân bên cạnh, kính mát màu đen, vẻ mặt lạnh lẽo cứng rắn hoàn mỹ xinh đẹp, thân hình cao lớn uy phong, tóc đen được vuốt toàn bộ ra sau trán, phong độ khí phách làm mấy người đàn ông khác phải cúi đầu, làm cho các cô gái run sợ hít sâu.

Tháo xuống mặt nạ ảnh đế dịu dàng, lực sát thương của hắn đối với các cô gái chỉ có tăng không giảm!

Cảm giác được ánh mắt của cô, chân mày của Nguyễn Lân liền giãn ra, ngiêng đầu cong khóe miệng cười với cô, cánh môi gợi cảm no đủ làm cho người ta thèm muốn.

Trái tim 'thình thịch' đập mạnh, cô lại không phân biệt được tim đập mạnh là do ánh mắt của mọi người hay là... do mị lực nam tính không thể chống cự của hắn.

Thật vất vả mới đi vào được sảnh chờ VIP, chỉ có hai ba khách ngẩng đầu liếc mắt nhìn họ một cái, thống khổ như bị hàng ngàn kim đâm mới bắt đầu mất đi, Hà Nhạc Nhạc nhẹ nhàng thở ra, lấy kính mát che nửa mặt mình xuống.

Nguyễn Lăng đối với việc bọn họ đến tiễn hình như có chút bất ngờ, nhưng rõ ràng cũng rất vui vẻ.

"Anh, còn nhớ bọn họ không? Con của chú Hạ, bây giờ đang phụ trách khu vực khai thác mỏ ở phía Đông." Nguyễn Lăng giới thiệu nhân viên đi sau, lúc trước Nguyễn Lăng tới gặp Nguyễn Lân không dẫn bọn họ theo.

"Đại thiếu gia." Bốn nam nhân trẻ tuổi cùng hô lên.

"Nhớ rõ, hai người năm đó bị đánh bại đến tiểu ra quần là người nào vậy?"

Bốn người trẻ tuổi lập tức xấu hổ cúi thấp đầu.

Nguyễn Lân cười khẽ.

Hắn vừa cười, không khí liền thoải mái lên, đều là đám con nít đã lớn trong gia tộc, lúc này nhớ lại mấy chuyện hoang đường khi còn bé, tình bạn tình anh em trong giây lát liền trở về.

Nhìn Nguyễn Lân tươi cười tha thiết chân thành, trên mặt Hà Nhạc Nhạc cũng hiện lên nụ cười nhẹ. Bảy năm, nam nhân điên cuồng nhất Trung Quốc, lại mang mặt nạ che giấu bản thân cách ly thế giới, 'hỉ nộ ái ố' không ai chia sẻ, cố hết sức để sắm vai thân sỹ dịu dàng nho nhã hoàn mỹ. Rất cô đơn đúng không...

"Được rồi, chúng ta cần phải đi rồi. Anh, có rảnh thì về chơi nhiều chút."

"Đã biết."

"Nhạc Nhạc, tôi có thể gọi cô như vậy không?" Nguyễn Lăng cười nói với Hà Nhạc Nhạc.

"Không lớn không nhỏ!" Nguyễn Lân trách mắng.

"Đương nhiên." Không nhìn Nguyễn Lân, Hà Nhạc Nhạc đáp.

"Đây là số điện thoại của tôi, lúc nào không chịu nổi anh của tôi nữa, tôi đến thay thế."

"Ách..."

"Cưng ngứa da đúng không!"

"Ha ha ha ha!"

Tiễn Nguyễn Lăng, Nguyễn Lân thu lại ánh mắt hoài niệm, ôm lấy vai Hà Nhạc Nhạc vai chuẩn bị xoay người rời đi, đôi mắt nhìn thoáng xung quanh lại đυ.ng phải đôi mắt đen như mực.

Hà Nhạc Nhạc nhìn theo ánh mắt của Nguyễn Lân ──

Khuôn mặt tươi cười diễm lệ dần dần tắt hẳn, trên khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo lộ ra chút chán ghét ── cô chán ghét hắn?

Thân Đồ Mặc quay đầu lại, ánh mắt dừng lại trên màn hình laptop, mà một chữ cũng không đập vào mắt.

"Lân, chúng ta trở về đi."

"Ừ."

Tinh tế thở gấp, giường lớn nhẹ rung, ra giường màu bạc lên xuống chập chùng cuộn sóng...

Côn ŧᏂịŧ to lớn nóng như sắt của nam nhân chôn thật sâu trong cơ thể cô, hoa huyệt chống đỡ hết cỡ, từng lớp thịt mềm mại trên vách tường hoa huyệt bị côn ŧᏂịŧ nóng bỏng không ngừng ma sát qua lại, kɧoáı ©ảʍ kéo dài không ngừng, từ miệng huyệt có chút nứt đau, từ mỗi lần hắn xâm nhập vào mỗi tấc thịt mềm mại, từ việc hắn xâm nhập thật sâu vào trong hoa huyệt để nghiền nát, kɧoáı ©ảʍ điên cuồng. sinh.

"Ừ..." Than nhẹ như mèo con, tiết tấu thong thả của hắn dày vò thân thể và trái tim của cô.

Mỗi một lần hắn rút ra cô đều cảm nhận được rõ ràng đỉnh côn ŧᏂịŧ đánh nhanh qua vách tường co rút của cô, mang theo dâʍ ɖị©ɧ ẩm ướt dần dần rời khỏi hoa huyệt của cô. Kế tiếp, côn ŧᏂịŧ thô to cứng rắn của hắn sẽ chậm rãi xâm nhập vào hoa huyệt của cô mặc kệ cô có buộc chặt thân thể hay tiểu huyệt co rút lại cũng không thể kháng cự được, côn ŧᏂịŧ nóng bỏng không nhanh không chậm từ từ đâm vào hoa huyệt thật sâu, cho dù đυ.ng đến hoa tâm yếu ớt mềm mại cũng không dừng lại, mà nâng mông cô lên, dùng lực gắt gao đâm mạnh vào thân thể cô, côn ŧᏂịŧ cứng rắn dụng vào xương mu của cô, hai túi trứng dính sát vào hoa hạch mẫn cảm dùng sức đè ép nó, rồi lại, tùy ý xoay tròn đỉnh đầu tra tấn cô run rẩy.

Không chủ động sẽ không phải chết.

Hôm nay là... cô chủ động, buổi tối sau khi cô xem tờ giấy nhỏ Nguyễn Lăng đưa cho cô, sau khi cô đọc đến câu 'Tuy rằng thỉnh cầu như vậy rất quá đáng, nhưng vẫn cầu xin cô, đừng buông tay hắn được không, nếu được hãy thử thương hắn một lần', sau đó khi Nguyễn Lân lấy tờ giấy trong tay cô cười khổ, cô kiễng mũi chân hôn hắn.

"A... ừ a... Lân... Đừng a... A a a..." Nửa tiếng, tiết tấu thong thả làm cho hoa huyệt không có cơ hội dừng lại, mỗi một lần côn ŧᏂịŧ ra vào kɧoáı ©ảʍ đều khắc sâu làm cho cô điên cuồng vặn vẹo, hưng phấn cao trào từng bước một dâng lên làm cho tinh thần cô tan rã, không được bao lâu kɧoáı ©ảʍ lại chồng chất bao phủ cả thể xác và tinh thần, làm cho cô dâʍ đãиɠ cao trào.

"Lân..." Giải thoát cho cô đi, "Em muốn, em muốn anh..."

Chủ động đón nhận mãnh thú của hắn, chủ động làm tiết tấu nhanh hơn, cô tựa như nước sôi quay cuồng không ngừng, điên cuồng dưới thân an ủi mãnh thú nóng bỏng phóng đãng, mũi chân căng lên khẩn cầu nam nhân làm nhanh một chút.

"Mau, Lân, mau một chút... Ôm em..." Cô muốn hắn hung hăng ôm cô, dùng sức bắt nạt cô... "Cho em!"

"Yêu em." Rút ra thật mạnh lại hung hăng đâm vào.

"A ── "

Du͙© vọиɠ hung mãnh một khi buông thả liền không có cách nào kiềm chế được, khát vọng bị vỡ đê, tất cả đều phát tiết lên người hắn vô cùng yêu mến dưới thân.

Côn ŧᏂịŧ to dài nóng như lửa không khống chế điên cuồng ra vào mạnh mẽ trong hoa huyệt mềm mại của cô, tiếng rêи ɾỉ chói tai của cô làm tê dại đáy lòng hắn, hai tay thô bạo vuốt ve cánh mông mềm mại đầy đặn của cô, để lại dấu tay màu đỏ tươi, môi không bỏ qua một chỗ nào trên da thịt cô, ở trên làn da mềm mại non mịn của cô hút ra dấu hôn thuộc về hắn! Đỏ bừng.

"A a a..."

Thân thể nóng như lửa, tiểu huyệt bị rút cắm tê dại không chịu nổi, dâʍ ɖị©ɧ đính đầy lên nơi riêng tư hai người đang ân ái, nhỏ giọt nhỏ giọt vẩy ra khắp nơi, cảm giác khuây khỏa, mất hồn, kɧoáı ©ảʍ nɧu͙© ɖu͙© theo mỗi lần nam nhân hung hăng xỏ xuyên qua hoa huyệt mà khuếch tán ra, giống như toàn bộ thân thể đều bị hắn hung hăng giữ lấy, rút cắm, tiếng nước 'thầm thì' da^ʍ mỹ đến tận cùng, tiếng va chạm thân thể ngày càng lớn, cùng với tiếng 'bốp bốp', hoa tâm lại run rẩy, thịt huyệt bị va chạm đến mất hồn, tim đập như ngừng lại để nghẹn ngào... làm cho cô điên cuồng!

Nguyễn Lân ôm lấy cô, vừa rút cắm, vừa đứng dậy mở tủ quần áo lấy ra một bộ đồ ngủ rộng thùng thình, tấm lưng linh lung mỏng manh của cô bị mồ hôi làm ẩm ướt, tóc dài dính vào, mông tròn bị hắn bóp véo đỏ bừng đập vào mắt.

Rút du͙© vọиɠ ra, Nguyễn Lân xoay người cô lại.

"A ──" một tiếng kêu sợ hãi.

Không để cho cô ngại ngùng, hắn nâng hai chân cô tách ra thật lớn, làm cho cô nhìn hình ảnh phản chiếu trên gương, trong gương là ảnh ngược vô cùng da^ʍ mỹ, thịt huyệt một đống hỗn độn đỏ bừng sưng đỏ, trong ánh mắt vừa ngại vừa sợ của cô, hắn lấy ngón tay búng vào miệng huyệt, côn ŧᏂịŧ đỏ bừng cực lớn đối diện với khe thịt nhỏ hẹp hung hăng đi vào, gân xanh trên thân côn ŧᏂịŧ theo đó đi vào, rút ra, lại cắm vào, côn ŧᏂịŧ càng ngày càng thông thuận, khe thịt mấp máy hở ra kịch liệt hơn, hoa hạch trên khe hở ở cửa huyệt đỏ bừng tê dại làm cô không kiềm được chìa tay ra tự động xoa nắn, đè lại, mạnh mẽ ma sát, côn ŧᏂịŧ trong hoa huyệt cũng càng cắm càng sâu, càng cắm càng mạnh mẽ.

Tất cả đều ở trước mắt cô!

"A a a a a..."

Dâʍ ɖị©ɧ phun mạnh ra, đọng lại trên ảnh ngược hoan ái trong gương, chậm rãi chảy xuống.

Ôm lấy cô gái yêu kiều đang khóc vào lòng, Nguyễn Lân thở hào hển thật sâu. Không đủ, vĩnh viễn vĩnh viễn ... ôm không đủ.

"Thật muốn... thật muốn ăn cả em luôn."

"Hu hu..."