Nhà Trọ Cực Phẩm

Chương 263: Mất mát

Chương 263: Mất mát

Lôi kéo mền trên người, Hà Nhạc Nhạc chậm rãi ngồi dậy.

Buổi sáng vừa mới tắm gội đầu, sau hai lần hoan ái đòi mạng, tóc cũng bị mồ hôi làm ẩm ướt, toàn thân mỏi mệt.

Vào nhà tắm, tự nhếch khóe miệng cười với bản thân trong gương ── không nghĩ tới sẽ có một ngày cô cảm thấy may mắn khi có nam nhân không từ chối thân thể của cô. Ánh mắt liếc thấy sữa tắm nam tính trên kệ đỡ, cô thuận tay cầm lấy sữa tắm hắn hay dùng, nhẹ nhàng ấn một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn nghênh đón hương vị đập vào mũi. Rõ ràng là mùi hương trong sáng như thế, vì sao khi ngửi được trên người hắn thì lại lạnh lùng bá đạo như băng?

Nhặt lên quần áo bên cạnh giường, nhìn số lượng nút áo, Hà Nhạc Nhạc liền quỳ gối trên giường tìm kiếm. Luôn luôn như thế, ở cùng với Thân Đồ Mặc, nếu cô không chủ động cởϊ qυầи áo, tuyệt đối sẽ phải may cúc áo lại.

Cửa phòng phía sau mở ra, Hà Nhạc Nhạc quay đầu nhìn lại, nhìn thấy ánh mắt nam nhân trong nháy mắt híp lại, cô mới ý thức được tư thế bây giờ của bản thân ──

"Đừng nhúc nhích." Thân Đồ Mặc khàn khàn cổ họng đi đến bên giường.

Giường lớn màu đen, thân thể lung linh trần trụi quỳ sấp đưa lưng về phía hắn, mông vểnh mê người trơn bóng như ngọc, ngón tay trượt vào, hai đóa hoa nhỏ giữa mông vẫn còn thẹn thùng, vừa nãy bị bắn tận tình chà đạp còn hơi sưng đỏ, không tiếng động khóc kể hắn hung ác không biết thương hương tiếc ngọc.

Hắn, hắn còn muốn sao? Không, cô không nên sợ hắn muốn, cô nên sợ hắn không cần mới đúng.

Thoáng tách hai chân ra, cô đem hai ngón tay đặt lên miệng hoa huyệt ẩm ướt, xoa xoa hoa hạch xong liền chậm rãi đâm vào hoa huyệt, cái miệng nhỏ nhắn hừ nhẹ, mông nhỏ run rẩy.

Hắn cầm lấy hai cánh mông của cô banh ra, mang đến cảm giác trướng đau, ngón tay dọc theo hoa huyệt nhẹ nhàng đâm chọc làm cho dâʍ ɖị©ɧ ẩm ướt tràn đầy, ái tình sung sướиɠ lại hiện lên tinh thần và thể xác, nóng bỏng, khát vọng...

Không để ý đến mệnh lệnh lúc nãy của hắn, Hà Nhạc Nhạc đứng thẳng dậy quỳ trước mặt hắn, hai tay vòng lên cổ hắn, cúi đầu nhìn cánh môi khêu gợi của hắn, thở gấp hai cái, hôn lên.

Dịu dàng liếʍ hôn mυ'ŧ vào không đủ, cô mới dùng đầu lưỡi ma sát răng của hắn.

Hắn không cần sao?

Hà Nhạc Nhạc rời khỏi môi của hắn, không yên nhìn về phía hắn ── liếc mắt một cái cô liền nhanh chóng né tránh!

Ánh mắt u ám cuồng vọng muốn cắn nuốt tất cả!

"A!"

Thân Đồ Mặc cầm lấy đùi cô nâng đến giường, nửa đường thuận thế khiêng lên đầu vai, cởi bỏ thắt lưng, kéo qυầи ɭóŧ xuống để lộ ra côn ŧᏂịŧ tức giận đã nhẫn nhịn lâu ngày!

"A a ──" đau... Mật huyệt sau khi kịch liệt giao hoan sau càng thêm mẫn cảm yếu ớt không thừa nhận nổi xâm chiếm hung mãnh như thế, mỗi lần hắn cắm vào đều như bàn ủi đi thẳng từ miệng huyệt đến hoa tâm, đầu ngón chân cuộn lại, cả người run rẩy dữ dội ──

Không, cầu xin tha thứ đi, cô chịu không nổi!

Không được! Lấy lòng hắn, cô có thể!

Bản năng với lý trí dây dưa, cô xoa hai vυ', xoa nắn nhũ thịt da^ʍ mĩ, đầu ngón tay cô nặng nề véo nhũ nhọn đỏ bừng, cố gắng dời đi thống khổ. Nhưng mà, vẫn không đủ...

Hai cánh mông dưới sự va chạm hung hăng của hắn theo phản xạ co rút lại, chỉ sợ một khi thả lỏng sẽ hỏng mất, vách tường trong hoa huyệt lần lượt bị côn ŧᏂịŧ nóng bỏng xỏ xuyên chồng chất đầy kɧoáı ©ảʍ. Cuối cùng, thống khổ sung sướиɠ tuyệt vời, kí©ɧ ŧɧí©ɧ tê dại dày đặc giống như dòng điện len lỏi khắp người, thế như chẻ tre đánh tan lý trí của cô.

Nhìn cô gái nhỏ mang vẻ mặt đáng thương đã ngất đi dưới thân mình, đôi tay nhỏ bé mảnh khảnh còn đang đặt trên tuyết nhũ đầy đặn làm người ta nhìn thấy máu chảy sôi trào. Thân Đồ Mặc hạ mắt nhìn kiều huyệt không chịu nổi của cô, do dự có nên đổi chỗ khác để tiếp tục thoả mãn du͙© vọиɠ đang dâng trào của bản thân hay không, nhưng cuối cùng chỉ cúi xuống hôn nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, qua loa hôn lên môi cô rồi chấm dứt.

"Số liệu của NG đều bị mã hóa rất nhiều, hơn nữa sau khi bị công phá đã tự hủy gần 64%, vì thế... thu hoạch của chúng ta không nhiều lắm."

"Cái tôi muốn đâu?"

"A! Cái đó sau khi chúng ta đánh vào đã ── "

"Tôi chỉ muốn kết quả."

"── được, thực xin lỗi! Ở, ở trong này."

Ba năm, cô cùng một nam nhân khác ba năm, hắn chỉ dùng ba tiếng hơn để... nghe qua...

Cô xa cách như thế nào rồi đến chấp nhận, rồi lại chủ động thân cận; cô sẽ cười thoải mái như thế nào, sùng bái chân thành, dịu dàng an ủi, tri kỷ quan tâm, làm nũng say lòng người; khi cô cất cao âm điệu là khi thật vui vẻ, nhiều khi giọng điệu thống khổ áp lực; tâm trạng như thế nào thì sẽ hát như vậy đúng là không sai, cô sẽ nói gì khi gặp chuyện phức tạp... Tất cả rõ ràng như vậy sáng tỏ như vậy, thậm chí hắn còn có thể đoán ra nam nhân kia động tâm đối với cô ra sao.

Vậy cô đâu? Cô cũng động tâm đối với L sao?

Ngực trái nhẹ nhàng đau đớn, Thân Đồ Mặc khẽ nhíu mày.