Chương 243: Thể xác và tinh thần đều thỏa mãn
"Quý Tiết. . ." Môi mỏng chảy dọc theo hai vυ', bàn tay vuốt ve hai vai lõα ɭồ bóng loáng như ngọc của cô, tay của cô bị bắt phải nắm lên ra giường, eo nhỏ bị nâng lên...
"Ừ?" Tiếng trả lời nặng nề truyền đến.
"Đừng. . . A. . ." Yêu kiều rên lên một tiếng, cô vội vàng nâng mông, lo lắng dâʍ ɖị©ɧ trào ra sẽ chảy xuống ra giường, nhưng lo lắng của cô rất nhanh đã hóa thành tiếng rêи ɾỉ.
Đối mặt với lời cầu hôn của Nguyễn Lân, cô để lại một câu 'Anh nghỉ ngơi thật tốt' liền quay đầu không dám nhìn lại rời khỏi bệnh viện, mà vừa trở về nhà, Quý Tiết liền ôm cô đi vào phòng tắm.
"Cứ tự an ủi riết... anh sẽ muốn thiến nó luôn."
Một câu, làm cho ngừng cả động tác lại ── cô nhớ tới Nguyễn Lân. Lúc ấy Nguyễn Lân cũng nắm chặt lấy tay cô với sức lực thật mạnh, hắn thật sự muốn... phế nó đi!
"A. . ." Eo nhỏ nhịn không được lại di chuyển một chút, nhưng rất nhanh đã bị giữ lại.
Bàn tay Quý Tiết tách hai chân cô ra, hắn nằm ở giữa hai chân cô, chiếc lưỡi linh hoạt liếʍ láp làm cho lên cao trào vài lần, vậy mà hắn cũng chưa thỏa mãn.
"A a. . ." đầu lưỡi ẩm ướt trơn trượt rất nhanh chạm vào hoa châu, kí©ɧ ŧɧí©ɧ bén nhọn làm cô vừa hoảng vừa sợ, vừa hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ như ngọc vừa lui thắt lưng lại né tránh, hắn lại tiếp tục sáp nhập, đâm chọc không ngừng.
"Hu. . ." Cổ chân bị kéo căng đến rút gân, giữa hai chân truyền đến cảm giác khuây khỏa, "Quý, Quý Tiết. . . Đừng, đừng đùa. . . A a. . ."
Quý Tiết mυ'ŧ thật mạnh vào hoa châu, kéo ra một sợi chủ bạc từ thân thể Hà Nhạc Nhạc, bỏ thêm vào hoa huyệt giữa hai chân cô thêm một ngón tay, vừa xoay tròn vừa rút ra đút vào.
"Không thoải mái sao?" Vừa nói xong, hai ngón tay nặng nề đâm vào điểm mẫn cảm trong hoa huyệt.
"A. . . Ha. . . Đừng, đừng bắt nạt em. . ."
Quý Tiết hơi hơi nhếch khóe miệng, "Như thế nào gọi là không bắt nạt?" Rút ra hai ngón tay trắng mịn, hắn từ từ di chuyển đến cúc huyệt mẫn cảm của cô, nếp uốn ở cúc huyệt mịn màng vì khách không mời mà đến co rút lại càng nhanh, đóng cửa từ chối tiếp khách.
"Ừ. . ." Mặt Hà Nhạc Nhạc nhăn lại, tay nhỏ buông ga giường ra ôm lấy hông hắn, làm côn ŧᏂịŧ của hắn bừng bừng phấn chấn. Độ ấm làm người ta run rẩy, độ dài làm người ta kinh ngạc, cô vừa vuốt nhẹ, vừa lấy ngón trỏ phủ lên lỗ nhỏ trên đỉnh côn ŧᏂịŧ, ngón trỏ xoay vòng quét lấy từng giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhỏ giọt trên đỉnh, cô nâng thắt lưng hơi hơi ma sát vào thân côn ŧᏂịŧ.
"Muốn sao?"
". . . ừ." Cô trung thực trả lời theo phản ứng của thân thể.
"Anh còn muốn em nhiều hơn." Quý Tiết vừa nói xong liền động thân, du͙© vọиɠ to dài cứng rắn đâm thật sâu vào trong hoa huyệt.
"Ừ a ── "
Chậm rãi rút ra một nửa, lại đâm thật sâu vào, không cho cô có thời gian thở gấp. Bởi vì hắn lấp đầy trong cơ thể cô, làm hoa huyệt nóng bỏng, máu như muốn sôi trào, mỗi một lần ra vào đều làm cho cô rêи ɾỉ.
"Nhẹ, nhẹ chút. . . Rất, sâu quá. . ."
"Được." Quý Tiết giảm dần tần suất ra vào, thắt lưng dao động chậm lại, một bàn tay của hắn trêu chọc nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, để cô tự chạm vào hoa châu của cô.
"A a a a. . ." Dưới cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ của bản thân, bụng vừa chua vừa xót lại ngứa, tiểu huyệt còn bị côn ŧᏂịŧ thô to không ngừng ra vào, kɧoáı ©ảʍ mênh mông làm thân thể kích động, làm tinh thần cô dần dần phiêu lãng.
"Quý Tiết. . . Quý Tiết. . . A a. . ."
Thấy cả người cô kịch liệt run rẩy, tiểu huyệt co rút nhanh hơn, Quý Tiết buông tay cô ra, quỳ xuống, hai tay kiềm lấy thắt lưng cô. Cảnh đẹp dưới thân là hình ảnh da^ʍ mỹ đâm thẳng vào đáy mắt hắn.
Rút ra toàn bộ, lại chậm rãi đâm vào, hắn nhìn thật kỹ hình ảnh đóa hoa đỏ tươi kiều diễm của cô đang bị hắn chà đạp dưới thân, cả người huyết mạch sôi trào.
Hà Nhạc Nhạc bị cao trào bủa vây khẽ khóc gọi tên hắn, hắn nghe thấy vậy từng lỗ chân lông từ đầu đến chân cũng cảm thấy sung sướиɠ đến tận cùng!
"Quý Tiết... Cho em... "
"Chỉ cần em muốn, cái gì cũng cho em!" Hai tay nắm chặt vòng eo của cô, Quý Tiết nảy sinh ác độc cắm thật mạnh vào trong cơ thể cô cả trăm lần, làm cho cô cao trào thét chói tai, da^ʍ huyệt cắt gao cắn chặt côn ŧᏂịŧ của hắn, dâʍ ɖị©ɧ văng tung tóe khắp mọi nơi.
Tiểu huyệt run rẩy kẹp chặt làm hắn kí©ɧ ŧɧí©ɧ vô cùng, kɧoáı ©ảʍ như dòng điện lẻn vào trong thân thể. Quý Tiết thở hổn hển kéo hai chân Hà Nhạc Nhạc mở lớn ra quỳ sát trên giường, côn ŧᏂịŧ cứng như sắt nóng bỏng liên tục đâm vào hoa huyệt ẩm ướt.
Ma sát kịch liệt, ra vào tháng sâu, khuây khỏa làm cô không thể từ chối, chỉ có thể bị động ở dưới thân hắn xoay tròn eo, tiểu huyệt dâʍ đãиɠ bị hắn làm đến mưca dâʍ ɖị©ɧ chảy ra giàn giụa.
"Nhạc Nhạc. . . Nhạc Nhạc. . ." Sau khi thay đổi vài tư thế, cuối cùng Quý Tiết gầm nhẹ tăng nhanh tốc độ.
"A a. . . A a. . ."
"Anh yêu em... Nhạc Nhạc, anh yêu em! A──" sau khi đâm một cái thật sâu, Quý Tiết nhìn cô kịch liệt run rẩy dưới thân, xoay người nằm bên cạnh ôm lấy thân thể mềm mại nhỏ nhắn của cô.
Ôm cô, hắn mới biết được cái gì là thỏa mãn tột cùng về thể xác và tinh thần. Những cái khác... Đều không quan trọng.
"Đừng, đừng. . . Em mệt quá rồi, nếu không ngủ trời sẽ sáng luôn rồi..." Lại cảm giác được sau mông có một vật cứng tiếp tục chìa vào, Hà Nhạc Nhạc nhanh chóng cầu xin tha thứ.
"Ừ, ngủ đi. Anh không động nữa."
". . ." Xoay người, sợ hãi nhìn khuôn mặt anh tuấn tràn đầy tinh thần của hắn, "Anh..." hắn đùa giỡn với cô lâu như vậy rồi mà cũng không mệt sao...
"Sao vậy? Thay đổi suy nghĩ rồi sao?"
"Không, không! Em ngủ!" Hà Nhạc Nhạc nhanh chóng nhắm mắt lại cuộn người thành một đống.
"A. . ." Nắm lấy vòng eo kéo xả người cô vào trong lòng, dựa vào đầu nhỏ của cô, Quý Tiết mỉm cười nhắm đôi mắt đẹp phong lưu lại.
Hơi thở trên đầu dần đều đều, Hà Nhạc Nhạc lẳng lặng mở mắt ra.
"Nhạc Nhạc, xin em... Gả cho anh... Xin em..."
Thực xin lỗi, Nguyễn Lân, em. . . đã không còn thích hợp để kết hôn nữa rồi.
Cả đời này, cứ như vậy là tốt rồi.
Mặc kệ là Mục Duy hay là Quý Tiết, bọn họ đến, cô vươn tay; bọn họ đi, cô không giữ lại.
Không có trách nhiệm, không có nghĩa vụ, không có ai nợ ai, không chạm đến gia đình và hôn nhân. Đợi cho đến khi bọn họ chán ghét, một mình cô vẫn có thể sống sung sướиɠ như trước. Hơn nữa, cũng coi như đã yêu rồi.
Không có cái gì tiếc nuối.
Thứ hai, ngày 15 tháng 11, trời xanh không mây.
Nguyễn Lân xuất hiện ở công ty ×, trên đầu đội mũ che đi băng gạc trên đỉnh đầu. Mọi người vừa nhìn thấy hắn lập tức đem dáng vẻ oán giận hôm trước quẳng đến chín tầng mây, sau khi hắn thân sĩ lễ phép ân cần thăm hỏi mọi người rất thân thiết. Đương nhiên 'mọi người' không bao gồm Quý Tiết vẻ mặt lạnh nhạt và Hà Nhạc Nhạc tinh thần không tốt.
Một ngày trôi qua, Nguyễn Lân giống như không biết hai người, ánh mắt cũng không thèm nhìn.