Nhà Trọ Cực Phẩm

Chương 231: Không thể nhận

Chương 231: Không thể nhận

Tay!

Lạnh như băng tuyết! Ai?

Tránh ra! Không cần lại đây!

Không có việc gì, không có việc gì, đừng khóc, đừng khóc. . .

"Nhạc Nhạc, theo anh. . . Về nhà trọ đi."

"Em đã có thể nhận Mục Duy, nhiều thêm một người thì có sao đâu?"

"Mỗi người đều là ác ma, không ai là thiên sứ cả. Nếu như ngày mai là một ngày cuối cùng cô còn sống, cô vẫn kiên trì từ chối bọn họ như cũ sao?"

Từ cảnh hỗn loạn trong mơ tỉnh lại, Hà Nhạc Nhạc cẩn thận đứng dậy, cúi đầu nhìn chăm chú vào gương mặt xinh xắn khắc sâu của nam nhân nằm trên giường, cô thật sự không thể nhận.

Trước tiên, phải cảm ơn Nguyễn Lân không có nghe lời cô, mà là đi thẳng theo cô đến dưới lầu, nghe thấy tiếng động liền lập tức lên lầu cứu cô. Làm cho cô có chút ngoài ý muốn là, Lê Dĩ Quyền và Linh Vũ còn có Khải Tát vậy mà lại kêu cảnh sát chạy tới.

Lê Dĩ Quyền nói hắn nhìn thấy tin nhắn sau đó gọi điện cho cô nhưng không thấy trả lời, di động lại không liên lạc được, Linh Vũ lo lắng muốn đến xem thử, không ngờ thật sự xảy ra chuyện.

Ở cục cảnh sát làm xong thủ tục, sắc mặt Nguyễn Lân thực sự không tốt, cho dù cách một lớp mặt nạ silicon cô cũng có thể nhìn thấy tức giận trên mặt hắn.

"Các người rõ ràng biết cô ấy có khả năng bị liên lụy chuyện trả thù, vậy mà biện pháp phòng ngừa cũng không làm?"

"Nguyễn ── là bản thân em không cẩn thận, không liên quan đến chuyện của bọn họ." Hà Nhạc Nhạc nói.

"Nhạc Nhạc, thực xin lỗi. . ."

"Linh Vũ, không phải mình không sao đó thôi! Cho dù sai cũng là đám người xấu kia có lỗi. Khuya rồi, các cậu trở về nghỉ ngơi đi."

"Vậy còn cậu? Chỗ đó chắc chắn không thể ở lại, hay cậu đến nhà mình ở đi!"

"Không cần." Nguyễn Lân ôm lấy vai Hà Nhạc Nhạc, "Các người tốt nhất nên giải quyết chuyện này trong thời gian ngắn nhất đi, nếu không tôi sẽ lấy cách của tôi giải quyết."

"Nhạc Nhạc. . ." Nhậm Linh Vũ không rõ, lần trước là Mục Duy, bởi vì Nhạc Nhạc không muốn nói nên cô cũng không hỏi, sao lúc này lại thêm một người nữa? Nhạc Nhạc rốt cuộc có chuyện gì gạt cô chứ?

Hà Nhạc Nhạc miễn cưỡng cười cười, nhìn Khải Tát với Lê Dĩ Quyền, "Linh Vũ, không có việc gì, hắn sẽ bảo vệ mình."

Thật vất vả Hà Nhạc Nhạc mới khuyên được Nhậm Linh Vũ, Khải Tát và Lê Dĩ Quyền cùng nhau rời đi.

"Nhạc Nhạc, theo anh... về nhà trọ đi." Nguyễn Lân thấp giọng nói.

Hai chữ 'nhà trọ' vừa đi vào tai cô, tay trái cô đột nhiên cảm thấy đau đớn, "Không, em không quay về đâu."

"Chúng ta tới khách sạn ở vài ngày trước đi, đợi anh mua nhà rồi mấy ngày nữa chuyển qua?"

Nhìn biểu cảm của Nguyễn Lân, Hà Nhạc Nhạc đi ra khỏi cục cảnh sát, nhờ màn đêm che giấu bản thân, gian nan nói mỗi câu mỗi chữ đều không thể chịu nổi.

"Nguyễn Lân, em biết anh rất tốt với em, em thật sự biết, nhưng không thể nhận."

Đời người có rất nhiều thứ, không phải muốn là sẽ được, không phải muốn là có thể bắt lấy.

"Vì sao?"

". . . Em nhận không nổi." Cô không thể cho bản thân bất cứ ảo tưởng gì nữa. Mặc kệ là Quý Tiết hay là hắn, chấp nhận ở cùng bọn họ, một đám người quyền lực, thời gian càng lâu, cô rất khó thoát ra!

Thống khổ và giãy dụa tràn ngập hai mắt của Nguyễn Lân, cho dù trong bóng đêm hắn vẫn như cũ có thể thu hết dáng vẻ áp lực của cô vào mắt. Hắn hiểu được ý của cô, hắn hiểu được, nhưng mà...

"Không có chuyện gì chịu không được." Giọng nói Mục Duy bỗng nhiên vang lên, hai bóng người từ bãi đỗ xe yên lặng xuất hiện.

Nhìn thấy Mục Duy và Quý Tiết cùng nhau xuất hiện, sắc mặt Nguyễn Lân càng thêm khó coi.

"Hai người..." Hà Nhạc Nhạc có chút bối rối.

"Bọn họ muốn cho, em cứ mượn chơi, nếu có chuyện gì chính bọn họ tự thu dọn, dọn dẹp không tốt... Anh tới thu thập bọn họ, như thế nào?" Mục Duy mỉm cười, thái độ vừa ngang ngược vừa ngạo mạn.

Quý Tiết liếc mắt nhìn Mục Duy một cái, không nói gì.

Hắn. . . Có ý gì? Trong đầu Hà Nhạc Nhạc hỗn loạn, giống như hiểu được chút chút lại giống như không hiểu gì cả.

Bầu không khí giữa bốn người thay đổi, ngọn đèn dưới màn đêm, nhìn không thấy tất cả những ràng buộc đang chậm rãi xuất hiện.

"Cậu cho cậu là ai?" Nguyễn Lân lạnh nhạt nói.

Mục Duy cười khẽ, "Nhạc Nhạc, đến đây."

Hà Nhạc Nhạc giật mình, nhìn vào mắt Nguyễn Lân, nâng chân chạy về phía Mục Duy.

Nguyễn Lân khϊếp sợ nhìn bóng dáng Hà Nhạc Nhạc, "... Vì sao? Đừng nói là em yêu tên này chứ!"

"A, Nhạc Nhạc, trước tiên em ở tại chỗ Quý Tiết đi, gần đây hắn rảnh rỗi sẽ có thời gian làm vệ sĩ cho em." Mục Duy ôn nhu nói.

"Em ── "

"Nghe lời."

Quý Tiết bình thản nhìn vào mắt Nguyễn Lân, ôm lấy vòng eo Hà Nhạc Nhạc. "Đi về nghỉ ngơi trước đi, ngày mai còn phải đi công ty X đó?"

Hà Nhạc Nhạc hạ mắt nhìn bàn tay mạnh mẽ ấm áp bên hông, không biết theo ai, nâng mắt nhìn vẻ mặt thản nhiên của Mục Duy.

"Ngoan, đừng nghĩ gì cả, đi về tắm rửa nghỉ ngơi trước đi, chút nữa anh sẽ về."

". . . ừ."

Ánh mắt Nguyễn Lân vẫn đuổi theo bóng dáng của cô, cho đến khi cô biến mất hẳn trong bóng đêm, cho đến khi ánh đèn ô tô chói mắt hung hăng xẹt qua đôi mắt hắn.

"Đầu tiên, trả lời vấn đề vừa nãy của cậu ── cô ấy không có yêu tôi. Nhưng mà... chỉ cần tôi muốn, cả đời này cô ấy cũng sẽ không rời khỏi tôi."

". . . Vì sao?"

"'Vì sao' không quan trọng, quan trọng là, biết được điều đó, cậu tính như thế nào?"

". . ."

"Sao vậy? Chưa từ bỏ ý định? Ha ha. . . Được rồi, để tôi nói cho cậu biết, miễn cho cậu khổ sở muốn làm cho Nhạc Nhạc yêu cậu, cuối cùng cậu chết cũng không có chỗ chôn. Biết không? Từ đầu tới đuôi, căn bản là không có 'nha đầu thông phòng' gì cả."

Chương 232: Cái gì gọi là thiên phú