Chương 197: Chúng ta nuôi nó
"Lầu mấy?" Lê Dĩ Quyền giương mắt nhìn nhìn.
Hà Nhạc Nhạc nhìn phòng của mình đang bật đèn, "6, lầu 6, tự em đi lên được rồi. Trong nhà, rất nhỏ, em không mời anh lên ngồi chơi được."
"... Được. Anh đứng đây chờ em bật đèn lên."
Ừ? Hà Nhạc Nhạc cũng ngẩng đầu nhìn lên, hắn nghĩ cô ở giữa dãy sao? "Em, em ở ghép với người khác." Cô chỉ chỉ ánh sáng xuyên thấu qua cửa sổ.
"Được! Vậy anh an tâm, như vậy, ngủ ngon... Vui Vẻ."
"Ngủ ngon... L."
Vào cửa lầu, Hà Nhạc Nhạc nhịn không được thở dài. Rất nhiều chuyện có đôi khi chính là làm cho người ta dở khóc dở cười như thế, càng muốn tránh thì càng cách gần hơn.
Lấy chìa khóa ra mở cửa, vừa vào cửa đã thấy Tần Chi Tu đang ngồi dưới đất dựa vào giường, còn buồn ngủ, trong lòng ôm một đống khăn mặt màu trắng.
"Em đã về!" Tươi cười nhợt nhạt thuần túy nở rộ trên mặt Tần Chi Tu.
Hà Nhạc Nhạc dịu dàng nhìn lại, thấy tươi cười như vậy, thật sự là phiền lòng gì cũng đều có thể quên đi hết. "Trên đất lạnh, đứng lên đi. Anh chưa ăn cơm hả?"
Thức ăn trên bàn nhỏ vẫn được bọc lại, hai bộ bát đũa sạch sẽ để cùng một chỗ, hiển nhiên là đang chờ cô.
"Ừ, em ăn chưa?"
"Anh ── cái kia .... là mèo?" Chờ Tần Chi Tu đứng lên, cô mới nhìn rõ cái đống khăn mặt trắng trong lòng hắn là gì!
Cẩn thận hỏi lại, thì ra là lúc trời tối Tần Chi Tu xuống lầu chờ cô, ở góc tường phát hiện con mèo nhỏ cả người ướt đẫm lại rất bẩn, hắn liền ôm nó lên lầu xuống tắm sạch một chút, kết quả con mèo nhỏ thấy nước thì không ngừng giãy dụa, hắn không có cách nào, đành phải dùng khăn mặt bao nó lại ôm vào ngực chờ cô về.
"Mèo nhỏ mà tắm rất dễ bị bệnh." Hà Nhạc Nhạc nhẹ nhàng dùng ngón tay sờ sờ lên bụng con mèo nhỏ. Con mèo nhỏ hình như cũng không sợ người, ánh mắt rất làm người ta yêu thương.
"Chúng ta nên làm sao đây?" Tần Chi Tu vô tội nhìn Hà Nhạc Nhạc. Không có Internet, không có di động, hắn cũng không có biện pháp lên mạng tra thử.
Hà Nhạc Nhạc vừa nhấc mắt liền chống lại hai tròng mắt chọc người trìu mến của hắn, nhìn qua nhìn lại một chút, cô không khỏi bật cười. Quả nhiên rất giống nhau??
Dùng khăn mặt lau sạch con mèo nhỏ, lại cho mèo nhỏ ăn chút đồ ăn và nước uống, con mèo nhỏ không rên một tiếng nhắm mắt lại ngủ. Hà Nhạc Nhạc tìm một cái áo bông cũ làm ổ nhỏ tạm thời cho nó, nhìn nó từ từ nhắm hai mắt lại tiếp tục ngủ, hai người mới thở dài nhẹ nhõm một hơi nhìn nhau cười cười.
"Chúng ta nuôi nó được không?"
"..." Vắc-xin phòng bệnh, thức ăn cho mèo, ... "Được."
Từ phía sau ôm lấy thân thể kiều nhỏ của cô, cúi đầu kề vào hai má mềm mại ấm áp của cô, trong mắt Tần Chi Tu, trong giọng nói, tràn ngập cảm xúc nồng đậm không muốn rời xa, "Cảm ơn."
Cúi đầu nhìn con mèo nhỏ đang ngủ, Hà Nhạc Nhạc khẽ nâng hai tay, tay nhỏ mảnh khảnh để trên bàn tay thon dài xinh đẹp đang đặt trên người cô, "... Không cần."
Quyến luyến hôn từ tóc đến hai má cô, từ sau tai một đường đi tới đầu vai.
Tần Chi Tu không có tiếp tục.
Ôm lấy thân thể cô, nhìn cô vô hạn bao dung, vẻ mặt như hòa, hắn lại... có chút sợ hãi.
Chân mày, tóc, mũi, phấn môi mềm mại, thân hình kiều nhỏ, linh hồn cường đại cứng rắn của cô.
Hắn sợ... Hắn không giữ được cô.
Ngực giống như có một cái động lớn, cần một cái gì đó lấp đầy, nhưng hắn muốn, cô ... sẽ cho sao?
Hôn lên môi cô, hắn dùng ánh mắt trưng cầu ý kiến của cô.
Cô thản nhiên cười cười, nâng bàn tay tháo kẹp tóc xuống, để một đầu tóc dài rối tung xỏa trên đầu vai.
Bây giờ, cô không nghĩ gì cả.
Hai tay đặt lên lưng của hắn, để mặc hắn ôm lấy cô, chen vào phòng tắm nhỏ hẹp. Nước ấm áp mịn màng, ôm hôn nhiệt tình triền miên, hai thân hình trần trụi thanh xuân gắt gao dán vào nhau.
"Ừ..." Trên tường vừa lạnh vừa cứng, nhưng nhiệt lượng và dịu dàng của hắn cũng đủ làm cho cô cảm thấy ấm áp, du͙© vọиɠ to lớn cứng rắn thong thả ra vào giữa hai chân cô, càng thong thả, càng làm cho cô cảm giác được rõ ràng khát vọng trong thân thể mình.
Dâʍ ɖị©ɧ trắng mịn không ngừng trào ra, nhưng là nước miếng tham ăn của tiểu huyệt, trơn như vậy, vẫn đem côn ŧᏂịŧ to lớn cắn rất chặt chẽ không buông lỏng chút nào, mỗi một ngụm, còn có thể phát ra tiếng vang 'ngon miệng'.
Rất ngứa... Vừa tê dại lại rất thoải mái... làm cho cô càng muốn nhiều hơn nữa...
"A ──" hắn đột nhiên đâm mạnh vào hoa tâm một chút, va chạm đến mức hoa tâm bủn rủn không chịu nổi, cố tình thịt huyệt lại bị hắn rút cắm ma sát đến tê dại không thôi, làn da đến tóc gáy đều hưng phấn mẫn cảm run rẩy, phía sau đυ.ng nhẹ vào vách tường, ma sát như vậy vừa thoải mái vừa sung sướиɠ.
Tai sợ ngứa bị hắn cố ý liếʍ khẽ, hô hấp hỗn loạn, hai vυ' dính sát vào cơ ngực cường tráng co dãn của hắn, nhũ nhọn thỉnh thoảng bị đυ.ng vào càng ngứa hơn, hận không thể kêu hắn véo véo nó...
Thật thoải mái... Đừng có ngừng...
Không cần cô mở miệng cầu xin, cho dù đã trải qua thời gian dài, du͙© vọиɠ của hắn chẳng những không giảm ngược lại càng ngày càng sâu thêm. Để cho cô leo hẳn lên người mình, dùng khăn xoa xoa bọt nước trên người hai người, khi lau đến mông cô, hắn còn nghịch ngợm đẩy đẩy thắt lưng, kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô 'ưm ưm' liên tục.
Khi hắn ôm cô trở lại giường, da^ʍ huyệt vẫn tự động nuốt lấy côn ŧᏂịŧ to lớn của hắn, vừa nuốt vừa siết chặt giống như muốn hút cạn nó!
"Sửa..." Hai chân gắt gao quấn quít lấy thắt lưng của hắn, chủ động đưa thắt lưng lên để mật huyệt nghênh đón côn ŧᏂịŧ của hắn.
"Anh đến." Rút ra toàn bộ lại đi vào thật mạnh, hoa huyệt nặng nề mở ra khép lại vài lần cho đến khi cô hô hấp nghẹn ngào, cả người cô run rẩy đi thẳng lên cao trào như bị điện giật.
Hôn thật sâu lên đôi môi kiều diễm của cô, hắn thầm nghĩ gắt gao ôm cô, lại nhanh một chút, nhanh hơn một chút, nhanh đến mức cả đời cũng không chia ra!
"A... A..." Thân thể sau cao trào rất mẫn cảm, hắn dịu dàng ra vào cũng có thể tạo cho cô kí©ɧ ŧɧí©ɧ và hưởng thụ lớn nhất, hắn đùa bỡn nhũ nhọn, ngón tay cũng có thể làm cho cô khuây khỏa đến dục tiên dục tử.
Tiểu huyệt lần lượt bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, lại một lần nữa bị ma sát mà co rút lại, kɧoáı ©ảʍ tình ái dịu dàng làm cho cả người đều được nhu tình an ủi, giống như là được đặt ở trong lòng bàn tay che chở, chọc cho mũi cô lên men. Trong lúc ngẫu nhiên hắn thất thố gấp rút cắm sâu vào không cẩn thận làm bại lộ tâm tình khát vọng của hắn, làm cho cô biết hắn cần như thế nào.
"Không, không sao... Làm, làm cho em điên đi..."
"...Ừ!" Hôn lên môi cô, ngăn chặn tiếng thét chói tai của cô, ngón tay thon dài của hắn trượt đến bắt nạt hoa châu của cô, nặng nề mà nhấn lên nhụy họa đang được che giấu, ngón tay nhẹ nhàng nặn véo.
"A ừ ── "
Theo kịp run rẩy kịch liệt của cô, cuối cùng hắn cũng buông tha cho tiết tấu, hung hăng cắm rút, ngón tay lung tung tra tấn hoa hạch, làm cho nước mắt cô tràn đầy, hai tay cầm lấy ra giường vò nát!
Giường gỗ yếu ớt bị ép buộc rung lên kẽo kẹt, trên giường hai người lại không hề để ý, cùng nhau sung sướиɠ ở trong bể dục.
Một buổi tối, nam nhân ham muốn này hầu như không cho hai chân cô khép lại, đóa hoa bên ngoài mật huyệt chịu đủ ân sủng mà đỏ bừng, gần như muốn chảy máu, tiểu huyệt chặt trất không ngừng khép mở, bị côn ŧᏂịŧ hắn trêu đùa mà không chịu tiết ra phun ra mật dịch tung tóe dâʍ ɭσạи, cúc huyệt ở giữa mông cũng bị thấm ướt lóe ra ánh sáng da^ʍ mỹ.
"A a..." Sâu quá, chặt quá, bụng cũng bị hắn cắm đến co rút... Hu hu...
"Meo meo..." Con mèo nhỏ từ từ nhắm hai mắt, trong lúc ngủ cũng mang theo kháng nghị.
Chương 198: Một người sống