Chương 183: Có anh ở đó
Trời đẹp, Hà Nhạc Nhạc đồng ý chụp ảnh cùng Tần Chi Tu với điều kiện tiên quyết là giấu mặt chỉ chụp tả chân, sáng sớm ngày 11, mưa đã tạnh biển yên tĩnh.
Hà Nhạc Nhạc tỉnh dậy, đôi mắt có chút sương mù nháy mắt mấy cái.
"Tỉnh?" Mục Duy thu hồi bản vẽ, từ trên ghế đứng lên ngồi vào bên giường, tặng cho cô một cái hôn buổi sáng.
"Đây là anh vẽ?" Lần đầu tiên cô thấy hắn vẽ tranh.
Mục Duy cười cười, lấy bản vẽ qua. Hình ảnh trên đó là dáng vẻ cô ngủ sau, bối cảnh phòng, giường với đường cong phóng đãng, nhưng đường cong của nhân vật lại cực kỳ tinh tế, hai loại bút pháp hoàn toàn khác nhau, lại làm cho bản phác họa bằng bút đơn giản này chứa lực hấp dẫn lóa mắt, làm Hà Nhạc Nhạc nhìn thấy bản thân cũng hóa ngốc.
Cô gái trong bức tranh được vẽ rất xinh đẹp...
"Như thế nào?"
Hà Nhạc Nhạc lắc đầu, "Không biết."
"A. . .Khó đánh giá như thế?"
"Vẽ rất đẹp, có thể. . . nhìn không ra là em luôn." Hà Nhạc Nhạc mỉm cười méo miệng.
Mở bản vẽ ra, Mục Duy hôn lên đôi môi tươi mới đỏ mọng của cô, từ từ nhấm nháp. Hắn thích nhất là bộ dáng lỡ đãng đáng yêu, đơn thuần sạch sẽ giống như thiên sứ của cô ── không, không phải loại ảo ảnh thiên sứ giả dối, cô... phải nói giống như là một khối ngọc cực phẩm, im lặng, ôn thuận nhưng con người lại cứng cỏi độc lập.
Du͙© vọиɠ tự nhiên mà tới dày đặc hơn, từ môi cô hôn xuống cổ mượt mà, xương qiau xanh, trong lòng Mục Duy là nồng đậm thương tiếc cùng với thỏa mãn. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới bản thân sẽ có một ngày bởi vì một cô gái mà thỏa mãn như thế, cô mềm mại, cô nhẫn nại, cô tính tình quật cường, độc lập, cô không oán, không hận, cô yếu ớt, hắn đều... yêu.
Hắn thật sự sẽ yêu một cô gái. Ha ha... nhất định là ông trời không cẩn thận làm cô rơi xuống trước mặt hắn.
"Xong rồi sao?"
"Chắc là. . ."
Mục Duy kéo quần áo cô, cả người đè lên thân hình thơm ngát của cô, "Để anh xem xem." Vừa nói xong, bàn tay to kéo quần áo đáng yêu của cô ra.
"A..." Nhỏ giọng kinh hô một tiếng, Hà Nhạc Nhạc vội vàng ngăn chặn tay hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm hồng, "Em..."
Từ từ kéo qυầи ɭóŧ xuống một chút, nhìn nhìn giữa hai chân cô, Hà Nhạc Nhạc nhẹ nhàng thở ra, nâng mắt lo lắng nhìn Mục Duy, bản thân ngượng ngùng lấy đi qυầи иᏂỏ đáng yêu, đá đến dưới giường, không cho hắn nhìn thấy đồ dùng đáng yêu nữ tính của cô.
Đáng yêu da^ʍ mị... Mục Duy mê muội nhìn cô, thân thể đứng lên, cởi bỏ quần áo.
Động tác khêu gợi, thân hình cường tráng mê người, làm ánh mắt người ta mê muội... dụ hoặc trí mạng như vậy, Hà Nhạc Nhạc nghe thấy tiếng hít thở của mình ngày càng mạnh hơn, làn da phiếm hồng, xương cốt giống như bắt đầu nhũn ra...
Khẽ hôn trên khắp cơ thể cô như đóa hoa bay xuống, đυ.ng chạm mềm mại như vậy càng mang đến cho người ta dư vị run rẩy hơn, mỗi chỗ da thịt hắn hôn qua đều giống như lông chim nhẹ rơi xuống, không ngừng làm ham muốn của cô dâng cao.
Tay hắn cực kỳ có độ ấm, nhẹ vỗ về đầu vai, khuỷu tay của cô, cuối cùng mười ngón tay... vi vu trên thân thể cô.
"Duy. . ."
"Anh ở đây." Tách hai chân cô ra, đặt mình vào giữa hai chân cô, côn ŧᏂịŧ to lớn bừng bừng phấn chấn nóng cháy, giống như kỵ sĩ chờ đợi nữ vương đồng ý mà dâng lên lòng trung thành.
Du͙© vọиɠ nóng bỏng dán vào khe hở hẹp đang đóng chặt của cô mà nhẹ nhàng đi vào, làm cho cô run rẩy theo, từng trận tê dại dâng lên, hai vυ' phiếm hồng khát vọng, thậm chí còn hy vọng hắn có thể thô bạo chà đạp nhũ nhọn một chút, mà khi hắn thật sự nhẹ nhàng cắn nuốt nhũ nhọn đỏ bừng, một cảm giác thỏa mãn từ trong bụng dâng lên làm cô rêи ɾỉ ra tiếng.
Không bao lâu sau, một cỗ ướŧ áŧ chảy dọc theo mông trượt xuống, mông hắn hơi hơi tạo áp lực, dán xuống hoa đế của cô làm nó co rúm lên.
"Ừ a. . . Ha. . . ừ. . ." Hoa đế mẫn cảm bị hắn liên tục khi dễ thật mạnh, tránh né trái phải cũng không thoát khỏi cảm giác mỏi ngứa khuây khỏa tận xương, mật huyệt không nhịn được co rút lại.
"I need you."
Nghe thấy tiếng nói nhỏ từ tính của hắn, nhìn hai tròng mắt của hắn lộ ra vẻ thần bí dụ hoặc, tiếng yêu kiều thở dốc. Hơi hơi nâng thắt lưng lên, đón ý nói hùa với luật động của hắn, giờ này phút này, cô cũng... muốn hắn...
Thắt lưng sâu hơn, để ở miệng huyệt ẩm ướt, hắn chậm rãi dùng lực.
"A ừ. . ." Cắn môi nhẫn nại, lại coi như không có điểm dừng. Hai giọt nước mắt trong suốt kiều mỵ chảy ra, lập tức bị hắn cúi đầu hôn đi.
"You are the one for me." Mềm nhẹ dừng lại động tác, chờ đợi cô thích ứng.
"Ừ a. . . A ha. . . A. . ." Thân thể bị chống đỡ đến cực hạn, mỗi lần hắn ra vào đều làm cô co rúm sợ hãi như có như không, nhưng cùng với cảm giác sợ hãi còn có cảm giác mẫn cảm cô cố gắng đè nén.
"Ừ. . . A a. . ." Yêu kiều phát ra hương vị ngọt ngào, làm trái tim hắn rung động, đi vào thật sâu trong cơ thể cô, làm cho cô bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ kêu lên tiếng cao vυ't, du͙© vọиɠ dày đặc trong hơi thở, hạ thể bắt đầu thảo phạt kí©ɧ ŧɧí©ɧ cực kỳ!
"A a. . . Duy, Duy. . . A a. . ."
Côn ŧᏂịŧ to dài màu đỏ tươi đâm vào rút ra rất nhanh, khi xâm nhập lại vừa sâu vừa mạnh, va chạm làm thân thể mềm mại của cô khó thừa nhận được, khi rút ra lại vừa nhanh vừa gấp, làm mật dịch trong tiểu huyệt giàn giụa.
Một phút cũng không muốn ngừng, tư thế hắn nằm trên người cô cũng không nguyện ý lãng phí thời gian thay đổi, vẫn dùng tư thế đó động thân rút cắm làm cô cao trào vài lần, thét chói tai không ngừng cầu xin tha thứ, cho đến khi hai chân cô bắt đầu tê dại rút gân mới phun trào ở tiểu huyệt của cô.
Ôm lấy thân thể mồ hôi ẩm ướt của cô, Mục Duy nhắm hai mắt lại, lẳng lặng, gắt gao hưởng thụ độ ấm trong lòng.