Nhà Trọ Cực Phẩm

Chương 149: Không cần nhắc nhở

Chương 149: Không cần nhắc nhở

Hai chân rút gân đau nhức đến cực điểm, vậy mà châm chọc nhất là, khuây khoả dưới thân cực kì mãnh liệt không yếu thế chút nào. Toàn thân run rẩy dữ dội, linh hồn bay mất, đầu óc trống rỗng, việc duy nhất có thể ý thức được chính là ──

"A... ừ..."

Hoa kính mẫn cảm yếu ớt lần lượt bị xâm nhập, hoa tâm bị kɧoáı ©ảʍ sâu nặng đánh vào.

Chìm đắm đi... Cái gì cũng không cần nghĩ, cứ chìm đắm trong tình ái trí mạng, thuận theo hắn, lấy lòng hắn, lẳng lặng chờ đợi ba tháng chấm dứt! Càng kháng cự sẽ... Càng bi ai đau khổ!

Theo cao trào chậm chạp từ từđến, Hà Nhạc Nhạc nhìn chăm chú người nam nhân cường hãn đang hoạt động trên người mình, hai ngón tay vịn vào mặt bàn, vòng eo đón ý nói hùa thuận theo rút cắm của hắn.

Thân Đồ Mặc vừa lòng nhếch môi, hai tay buông đùi cô ra, cô liền ngoan ngoãn đem hai chân trên bàn vòng qua thắt lưng của hắn. Như khen ngợi, tốc độ bên hông Thân Đồ Mặc nhẹ lại, chìa tay khẽ vuốt hoa hạch ướt á khéo léo dưới thân cô.

"A ừ..." Kí©ɧ ŧɧí©ɧ sung sướиɠ đơn thuần làm cho mông nhỏ thêm co rút, mà hắn lại chậm chạp ra vào càng làm cho thần kinh hưng phấn quá độ có không gian thở dốc, toát ra tín hiệu thoải mái dịu dàng...

Cúi đầu nhìn vẻ mặt say mê thoải mái của cô, động tác ra vào của Thân Đồ Mặc càng mềm nhẹ, ngón tay theo tần suất ra vào cùng đong đưa trêu chọc hoa hạch, làm cho cô run rẩy hừ khẽ.

Hắn sẽ không phục vụ nữ nhân.

Nhưng làm cho cô sung sướиɠ... Rất thú vị.

"A a..." dịu dàng khó có được của hắn làm cho thân thể cô thoải mái không ngừng, cũng làm cho lòng cô có chút an ủi, cô biết tốc độ như vậy không phải thói quen của hắn, cũng khó thoả mãn nhu cầu của hắn, nhưng cô thật sự muốn như vậy cho đến lúc dừng.

"Mặc... ừ..."

"Ừ?" Hắn luôn rất phản cảm nữ nhân tự tiện gọi tên của hắn, nhưng cô kêu rất dễ nghe.

Bây giờ nghĩ lại, cô gái này bất tri bất giác đã phá vỡ không ít giới hạn của hắn.

"Cứ như vậy... A... Chậm rãi làm, được không... Tôi thích, thích..." Hà Nhạc Nhạc vừa thở gấp, khuôn mặt nhỏ nhắn nói ra thỉnh cầu.

"..." Thích... chữ này lọt vào tai, đột nhiên làm cho hắn nhè nhẹ rung động. Rung động? Cũng có ngày hắn vì một cô gái mà rung động sao? Hoặc là nói, thì ra hắn còn có cảm xúc kêu là 'rung động' sao? "Thích cái gì?" Hai ngón tay nắm hoa hạch, nhẹ nhàng ma sát.

"A a... Mặc! Tôi, tôi thích anh ── "

"Cô ấy thích cậu thô bạo thêm một chút nữa." Giọng nói đùa cợt của Quý Tiết bỗng nhiên vang lên phía sau Thân Đồ Mặc.

Thân Đồ Mặc khẽ nhíu mày, cự vật giật nhẹ, nhưng cô gái dưới thân đột nhiên bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ xoắn chặt làm hắn rất sảng khoái, hắn đành phải tiếp tục chậm chạp ra vào để cho cô nhẹ nhàng thả lỏng.

Nhưng lúc này Hà Nhạc Nhạc sao có thể thả lỏng được, "Không, không phải, tôi..."

"Không phải cô luôn luôn thích thô bạo một chút sao? Càng thô bạo, ở phía dưới của cô cao trào càng xinh đẹp hơn. A..." Quý Tiết ra vẻ thoải mái đi đến bên cạnh hai người, dựa vào kệ bếp phía sau, nghiêng đầu liếc xéo vẻ mặt kinh hoảng nhục nhã của Hà Nhạc Nhạc đang nằm trên mặt bàn, "Cô gái này giống như được làm từ nước, mặc kệ tôi làm như thế nào đều có thể cao trào mãnh liệt, tôi chơi đùa nhiều cô gái như vậy rồi, cô là người dâʍ đãиɠ nhất đó."

"... có chuyện gì không."

"Không có việc gì a, nhìn cậu chơi thích như thế, nên muốn nhìn một chút mà thôi." Quý Tiết nhún nhún vai.

Thân Đồ Mặc lạnh lùng liếc về phía Quý Tiết, động tác ra vào cũng tạm thời dừng lại.

Quý Tiết biết đã cái gì là vô sỉ đến cực hạn, nhưng hắn đã không thể khống chế cái miệng của bản thân nữa, vừa nghe thấy cô gái bên cạnh này muốn nói rõ, hắn chỉ muốn ngăn chặn miệng của cô!

Ti bỉ cũng tốt, vô sỉ cũng thế, hắn muốn cô gái này!

Đúng vậy, hắn đang sợ hãi, hắn sợ sau khi Thân Đồ biết được tấm lòng của cô gái này, sẽ đem cô làm của riêng! Một khi cô gái này mang dấu hiệu của 'Thân Đồ', vậy hắn... tuyệt đối không thể cho phép bản thân tiếp tục có ý nghĩ muốn cô! Vì thế Thân Đồ, làm ơn, đừng để ý đến cô gái này!

Thân Đồ Mặc nhìn Quý Tiết vài giây, chậm rãi rút du͙© vọиɠ ra. Hà Nhạc Nhạc cũng dựa theo đó buông hai chân ra, bủn rủn vô lực xoay người đi đến dưới bàn, đang muốn nhặt lấy quần bò ẩm ướt trên mặt đất lên, cánh tay lại bị Quý Tiết cầm lấy kéo cả người vào trong ngực hắn.

"Bây giờ đừng nhúc nhích, sẽ có lúc muốn cô hoạt động." Quý Tiết một tay chụp vào một bên vυ' kiều mỹ ngăn lại sự giãy dụa của cô, tay còn lại mới đem qυầи ɭóŧ nhỏ đáng yêu vẫn đang treo trên đùi của Hà Nhạc Nhạc kéo xuống hoàn toàn, làm chỗ toàn bộ kiều mông của cô hiện hết lên đáy mắt của Thân Đồ Mặc.

Hà Nhạc Nhạc bi ai nhắm mắt, hai tay nắm chặt quần áo bên hông của Quý Tiết.

Người trong lòng run run làm cho Quý Tiết trong nháy mắt có chút do dự cùng hối hận, nhưng đối mặt bản thân với bạn tốt từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, đối mặt với trận cạnh tranh ngay từ đầu hắn đã thua, rốt cuộc hắn chỉ có thể làm cho bản thân phải thật nhẫn tâm và ti bỉ!

Trước khi Thân Đồ Mặc động lòng, phải bóp chết khả năng Thân Đồ coi trọng cô!

Ôm cái mông nhỏ của cô nâng lên, hai tay nhẹ nhàng tách ra hai cánh mông màu mỡ, lộ ra cúc huyệt khéo léo đang thẹn thùng co rúm lại.

"Thử qua nơi này của cô ấy chưa? Rất thích đó, cô ấy thích nhất là được nam nhân làm ở mặt sau." Nhìn thấy Thân Đồ Mặc đang sửa sang lại quần,

nàng màu mỡ mông cánh hoa, lộ ra nàng khéo léo, cực dương lực co rút lại thẹn thùng cúc lôi. Quý Tiết tiếp tục khinh thường Hà Nhạc Nhạc, "Nếu trước sau đồng thời đều bị nam nhân, cô ấy nhất định sẽ thích đến điên mất."

Thực xin lỗi, Nhạc Nhạc, thực xin lỗi, tôi thề, trừ việc lần này, Quý Tiết tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ nói lời tổn thương em nữa, sẽ không làm chuyện gì tổn thương em! Tôi sẽ thương em, cưng chiều em, đem em đặt ở trong lòng, cho em tất cả những gì em muốn!

Thân Đồ Mặc sắc mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm hai tay Quý Tiết ở giữa cúc huyệt, đeo thắt lưng vào, dời mắt xoay người đi ──

"Mặc... Tôi muốn... Đừng đi, cho tôi..." Tiếng nói khẩn cầu mị hoặc phát ra từ Hà Nhạc Nhạc, đồng thời lấy đi tâm hồn của hai tên thiên chi kiêu tử.

Quý Tiết khϊếp sợ cúi đầu ──

Cô hơi hơi ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt của hắn, nhưng khác với lời nói da^ʍ mị phát ra từ cái miệng nhỏ nhắn của cô, trong đôi mắt cô không hề có du͙© vọиɠ, không hề có cầu xin, chỉ có tức giận, khinh miệt và chán ghét cùng với kɧıêυ ҡɧí©ɧ trắng trợn!

Cô nhìn thấu tất cả ý đồ của hắn!

Không hiểu tại sao sợ hãi thật sâu lại vây quanh cả người Quý Tiết, nhưng nhìn vào đôi mắt trong sáng của cô, hắn lại không thể thốt ra lời cầu xin cô tha thứ được!

Hà Nhạc Nhạc cười lạnh bĩu môi, giãy ra khỏi hai cánh tay bên hông, ngón tay lướt qua cánh mông xâm nhập vào hoa huyệt lôi kéo theo một chút mật dịch đầm đìa chậm rãi đưa vào bên ngoài cúc huyệt. Dưới ánh mắt của hai nam nhân, tự bản thân đem hai ngón tay đưa vào cúc huyệt...

"Ừ... Mặc, rất ngứa... Giúp tôi đi... Mặc..." Cúc huyệt nhỏ nhắn đến mức cô chỉ có thể đưa vào một đốt ngón tay mà thôi, nhưng cô lại giống như không muốn mạng, mãnh liệt kêu gọi Thân Đồ Mặc.

Quý Tiết cố ý ở trước mặt Thân Đồ Mặc nhục nhã cô, chính là muốn nhắc nhở Thân Đồ Mặc cô là một cô gái dâʍ đãиɠ như thế nào, cô gái ai cũng có thể làm chồng, sợ cô câu dẫn Thân Đồ Mặc thành công, lừa được trái tim của Thân Đồ Mặc sao?

Yên tâm, không cần hắn tốn nước miếng nhắc nhở, tự bản thân cô sẽ... dâʍ đãиɠ cho Thân Đồ Mặc xem!

Quay đầu đáng thương nhìn về Thân Đồ Mặc, Hà Nhạc Nhạc cắn môi, ánh mắt trượt đến chỗ đang gồ lên giữa hai chân hắn, ngón tay đang ở trong cúc huyệt hơi hơi co rúm.

"..." con ngươi đen của Thân Đồ Mặc trầm xuống, cuối cùng bước về phía Hà Nhạc Nhạc đang trần trụi, cởi bỏ thắt lưng vừa đeo vào, kéo khoá quần xuống, lấy ra du͙© vọиɠ chưa được thoả mãn, bỏ qua ngón tay đang chặn đường của cô, nhắm ngay miệng cúc huyệt da^ʍ mĩ gắng gượng đi vào.

"A a a ── "