Chương 126: Chỉ là do trùng hợp
Có lẽ xuất phát từ áy náy, cũng có lẽ xuất phát từ đồng tình, Trần Thần kéo ống quần tây trang, ngồi xổm xuống giúp Hà Nhạc Nhạc nhặt tiền xu lên.
"Trần Thần!" Nhϊếp Tiểu Thiến sắc mặt rất khó coi.
"Không cần." Hà Nhạc Nhạc không nhận tiền xu trong tay Trần Thần, nhìn một xấp tiền xu đã nhặt được, xoay người rời khỏi cửa hàng.
Cô nhớ rõ Nhϊếp Tiểu Thiến và Trần Thần thi đại học cùng một trường, ở bên nhau bốn năm còn gặp người lớn rồi, đoạn tình cảm lưu luyến từ trung học này cũng coi như sắp nở hoa kết trái.
Rất tốt.
Bởi vì đã xem đủ chủng loại, Hà Nhạc Nhạc đặt trên mạng một cái phone đơn giản, tuy rằng chất lượng cũng không tốt lắm, nhưng giá cả lại khá được, không đến nổi nào.
Xem sách báo tài liệu cả một đêm, Hà Nhạc Nhạc nghỉ ngơi một chút, nhìn chằm chằm laptop nửa ngày, mới ngồi dậy khởi động máy lên NG, cũng không đi đến phòng trò chuyện, trực tiếp mở hộp thư.
"Được nghỉ ngơi đi. Rất nhớ tiếng hát của em."
Mười chữ, hai câu nói rất đơn giản. Nghỉ ngơi. . . Bây giờ là bốn giờ rạng sáng ngày 2, điện thoại chắc khoảng ngày 3 là giao đến, mà ngày 4 cô đã phải trở về, ở nhà thời gian luôn lơ đãng trôi nhanh như vậy. Nhớ... trừ cha mẹ và Linh Vũ, thì ra còn có người sẽ nhớ cô, cho dù chỉ là nhớ tiếng hát của cô.
"Nghỉ ngơi mấy ngày. Em mua điện thoại mới, đến khi lấy sẽ hát cho anh nghe! (khuôn mặt tươi cười)"
Cứ như vậy là được, duy trì liên lạc qua tin nhắn.
Sáng sớm ngày 2 hàng đã giao tới, cô vừa mới nhận hàng đóng gói còn chưa mở ra thì mẹ cô đã đem một thiệp mời đưa cho cô.
"Con gái, là tiệc đính hôn của Tiểu Nhã! A, ngay ngày mai! Không nghĩ con bé sẽ kết hôn sớm như vậy, còn trở về quê đãi tiệc rượu, con nhất định phải đi nha, lúc trước con bé cũng giúp con không ít đâu!"
". . ."
Tiểu Nhã?
Đột nhiên nghe được cái tên này, Hà Nhạc Nhạc nói không rõ cảm xúc của bản thân ra sao, nhìn tấm thiệp đỏ tươi trên tay mẹ, cô giống như nghe thấy tiếng đùa cợt năm đó ở bên kia điện thoại của "Tiểu Nhã".
Cười cười nhận thiệp mời trong tay mẹ, chờ mẹ đóng cửa phòng lại, tươi cười của Hà Nhạc Nhạc nhạt dần, chậm rãi mở thiệp ra, chỗ nhà gái viết rõ ràng ba chữ "Thôi Nhã Nhiên".
Thôi Nhã Nhiên, Thôi Nhã Nhiên!
"Cậu có biết năm lớp năm tiểu học cậu vì sao té xỉu không? Cậu có biết vì sao thầy thể dục lại dám ra tay với cậu không? Cậu có biết những lời đồn này là ai nói ra không? Cậu có biết những tên côn đồ kia là ai kêu tới không? Ha ha. . ."
Ha ha. . .
Đó là tiếng cười lạnh lẽo giống như băng mà cô đã từng nghe thấy trong đời.
Bây giờ trong lòng cô lại hoàn toàn không hận.
Là do cô không dám, cô sợ bản thân một khi bắt đầu oán hận sẽ vạn kiếp bất phục! Cho nên cô cũng không nói cho cha mẹ biết về cuộc gọi của Tiểu Nhã. Cha mẹ vẫn như cũ coi Tiểu Nhã là người bạn duy nhất của cô, ân nhân của cô!
Cuộc gọi kia cách đây đã hơn bốn năm, nhớ lại thời gian bốn năm này, tất cả đều là Linh Vũ, có Linh Vũ tồn tại mới làm cho những mầm móng cừu hận không mọc rễ nảy mầm trong lòng cô, mới làm cho cô khi đối mặt với cái tên 'Thôi Nhã Nhiên' không có phản ứng kí©ɧ ŧɧí©ɧ!
Nhưng. . . Không đúng.
Tuy rằng mẹ của Tiểu Nhã là người thành phố, nhưng từ nhỏ Tiểu Nhã đã lớn lên tại nơi này, rất nhiều thân thích đều ở đây, trở về tổ chức tiệc đính hôn cũng là đúng nhưng sao lại trùng hợp như vậy? Cô vừa từ thành phố trở về nghỉ ngơi, Tiểu Nhã cũng đúng lúc này đính hôn?
Nếu như là thật, vậy vì sao Tiểu Nhã lại gửi thiệp mời cho cô? Tiểu Nhã không sợ cô đi quậy tiệc cưới sao?
Trong lòng rất nhiều nghi ngờ nhưng không thể hỏi ai... Tiểu học, cấp 2, cô không có liên lạc với ai hết, gọi điện thoại đến khách sạn trên thiệp mời, người của khách sạn cũng xác nhận tiệc cưới có tổ chức.
Nếu như là thật, vậy lý do Tiểu Nhã muốn gặp cô ── rốt cuộc là vì cái gì?
Cô chỉ muốn hỏi một lần, cho dù Tiểu Nhã có trở về trả lời cô hay không. Vấn đề này, cô chỉ hỏi một lần ── cô tuyệt đối sẽ không để vấn đề này ràng buộc bản thân cả đời! Tuyệt đối không!
Để thiệp mời xuống, Hà Nhạc Nhạc đi đến phòng bếp, nhìn dáng vẻ bận rộn của cha mẹ trong phòng bếp, cười khẽ xắn tay áo lên... Buổi tối, người một nhà bọn họ coi phim gia đình cẩu huyết trên tivi, cô và mẹ nước mắt ngắn dài cùng khóc cùng cười với diễn viên trên phim, còn cha cô vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười ngồi một bên đưa khăn tay, khăn giấy, đưa nước, đưa hoa quả...
Đây là hạnh phúc của cô, hạnh phúc giản đơn nhất.
Ngày 3 tháng 9, nhiều mây.
"Con mặc đồ như vậy mà đi sao? Thế này không tốt!"
"Không sao, Tiểu Nhã sẽ không để ý."
"Có khả năng trời sẽ mưa, mang theo ô đi!"
"Ừ!"
Năm nay thời tiết rất kỳ quái, mùa mưa đã qua lâu rồi vẫn thường xuyên có mưa, rõ ràng lúc ở trên phương tiện giao thông công cộng trời trong mây trắng, mấy phút sau, sắc trời chuyển đen, nháy mắt mưa to trút xuống.
Hà Nhạc Nhạc miễn cưỡng đi vào khách sạn, đại sảnh lầu một rất là yên tĩnh, làm cho cô cảm thấy có chút không đúng, nhưng khi cô lấy ra thiệp mời, tiếp tân cũng rất nhanh dẫn cô đi đến phòng tiệc trên lầu, làm cho cô an tâm dần.
Tiếp tân dẫn cô từ cửa lớn đi đến phòng tiệc, giống như cô đã tới trễ, đại sảnh phòng tiệc đã không còn chỗ ngồi, liếc mắt nhìn quanh ── đương nhiên là không biết ai.
Không! Đợi chút!
Hà Nhạc Nhạc đột nhiên ngừng thở nhìn về phía hai bàn khách đang ngồi gần sân khấu, mà hai bàn khách kia cũng mang biểu cảm khác nhau nhìn về phía cô!
Chậm rãi nhìn về phía MC đang ở trên sân khấu ──
"Tốt lắm! Bây giờ mời cô Hà Hoan đại diện bạn tốt của cô dâu lên đài đọc diễn văn!"
Chương 127: Chuyện xưa ở thành phố nhỏ