Chương 21: Nô ɭệ công cộng
"Đã trở lại? Thuận lợi không?" Thân Đồ Mặc đem văn kiện trên mặt bàn quăng vào ngăn kéo.
"Đương nhiên, tôi đã ra tay, còn có cái gì không làm được sao? Lúc trước ồn ào do có làm phẫu thuật thẩm mĩ, sợ bị người khác tìm ra khiếm khuyết, vì thế không nên để tôi đi... ?" người đàn ông bị gọi là "Thầy Mục " có dáng người tam giác hoàn mỹ, vai rộng ,mông thon, hai chân thon dài cao thẳng nhìn qua giống như người mẫu, thân thể cường tráng, mày kiếm mắt hổ nhìn rất có tinh thần. Anh ta vừa vào cửa liền cầm áo khoác trong tay quăng lên sô pha, rồi mới đặt mông nằm lên sô pha. Anh lười biếng uỡn thắt lưng, thỏa mãn than dài một tiếng, sau đó mới phát hiện phía sau bàn làm việc của Thân Đồ Mặc còn có một cô gái mộc mạc đang đứng. "Vị này là?"
"Giao thức ăn sao?" khuôn mặt sạch sẽ, không đeo trang sức gì, quần bò cùng áo thun giá rẻ, mái tóc dài tùy ý vén sau tai... giống như cô bé nông thôn, "Thuần phác" như thế ? Mục Duy nhìn Hà Nhạc Nhạc rộng rãi cười cười, gật đầu.
"《 lâu lan 》 cần một bộ tập tranh để tuyên truyền cho phim, có hứng thú không?"
"Không có! Tôi vừa thất tình, không có linh cảm."
"Tôi nghỉ ngơi một chút, lát nữa đợi cô ấy uống thuốc xong, cậu đưa cô ấy về giúp tôi."
"Chở cô ấy?"
Thân Đồ Mặc đứng lên đi vào phòng nghỉ thông với phòng làm việc, lúc mở cửa, xoay người nói với Hà Nhạc Nhạc, "Mục Duy, chủ nhà lầu 6 ."
Cửa phòng nghỉ vừa đóng lại, Lâm Kỳ thư ký của Thân Đồ Mặc liền mang theo một cái gói to màu đen đi vào. Sau khi nhìn người đàn ông trên sô pha một cái, Lâm Kỳ liền khom người chào "thầy Mục ", rồi mới đưa cốc nước tới trước mặt Hà Nhạc Nhạc, lấy một hộp thuốc đưa cho cô.
Mục Duy tò mò nhìn, cũng không hỏi nhiều.
Hà Nhạc Nhạc nhìn thứ trong tay trước nay chỉ mới nghe tên, cuối cùng hôm nay mới nhìn thấy thuốc tránh thai khẩn cấp , lộ vẻ sầu thảm cười, lấy ra viên thuốc nuốt vào, không nhận lấy cốc nước Lâm Kỳ đưa qua .
"Còn có cái này, là thuốc tránh thai hàng ngày và thuốc chống tác dụng phụ." Lâm Kỳ công thức hoá nói, chờ Hà Nhạc Nhạc mặt không đổi sắc tiếp nhận, Lâm Kỳ nhìn cô bằng nửa đuôi mắt, trong lòng hiện lên một tia đồng tình và có chút tò mò. Đồng tình cô bị đàn ông coi như công cụ sử dụng, tò mò vì không biết cô có cái gì đặc biệt khiến cho Thân Đồ giám chế muốn sử dụng lâu dài... Nhưng chuyện này không phải là chuyện anh ta nên nghĩ nhiều. Xoay người, Lâm Kỳ hướng Mục Duy khẽ gật đầu liền lui ra ngoài.
Sau một lúc lâu.
"Xin hỏi cô là?" Mục Duy thật sự rất ngạc nhiên.
Hà Nhạc Nhạc nhìn chằm chằm hộp thuốc trong tay một hồi lâu, mới ngẩng đầu bình tĩnh nhìn Mục Duy ── vị chủ nhân cuối cùng cô phải hầu hạ, giọng nói bình tĩnh vững vàng, "Tôi là nô ɭệ của các anh."
What?
Dọa anh ta nhảy dựng! Mục Duy vừa lái xe vừa liếc trộm Hà Nhạc Nhạc. Hóa ra là quản lý nhà trọ mới tói, nói cái gì là nô ɭệ của bọn anh, hại anh còn tưởng rằng Thân Đồ học mấy tên ác thú phú hào mua nữ nô để chơi đùa chứ! Nhưng... Mục Duy tinh tế quan sát Hà Nhạc Nhạc khóe mắt đuôi lông mày... một bộ dáng xuân tình vừa lui, không phải là bị Thân Đồ làm đi?
... kỳ quái, Thân Đồ sao lại không kiêng ăn như vậy, hơn nữa loại cô em gái nhà bên này anh ta cũng chạm qua, ngẫu nhiên chạm vào một chút còn được ── đúng rồi! Anh cũng thật lâu không có chạm vào loại hình này rồi, nói không chừng có thể mang đến linh cảm mới?
"Xe."
"Ừ?" Mục Duy thất thần một hồi liền thấy Hà Nhạc Nhạc lạnh nhạt chỉa về phía trước.
Mục Duy giật mình, hô hấp cứng lại, đánh tay lái mới không có tông vào đuôi xe phía trước! Sau khi chật vật giải trừ nguy cơ, Mục Duy có chút buồn bực.
"cô ──" này cô gái có phải tinh thần có vấn đề không? Gặp loại tình huống này cô không thể hơi kích động một chút sao?
Hà Nhạc Nhạc cũng biết bản thân hẳn là nên kích động một chút, dù sao cũng thiếu chút nữa là xảy ra tai nạn xe cộ. Nhưng... trong nháy mắt kia, chỉ có trong nháy mắt, cô đã nghĩ, nếu cô xảy ra tai nạn xe cộ, không thể để bọn họ thỏa mãn nhu cầu, hợp đồng bị hủy bỏ, phim cấm kia cũng không còn ý nghĩa, cô có thể im lặng rời đi... Coi như đây chỉ là một cơn ác mộng!
Nhưng mà... Cô không thể làm chuyện tổn thương mình, không thể. Dù chuyện gì phát sinh vào tình huống nào đi chăng nữa, gặp phải khốn cảnh gì, cô cũng tuyệt không được thương tổn bản thân.
Cô muốn yêu bản thân, bởi vì cho dù cho mọi người toàn thế giới này cười nhạo cô, vũ nhục cô, khinh bỉ cô, đối địch cô, cô vẫn như trước là con gái bảo bối của ba mẹ.
Không sao cả, không có việc gì, nhất định sẽ có biện pháp, cô có thể, cô cái gì cũng có thể nhẫn nại, cái gì cũng có thể đối mặt, cô có thể... Bình thường vui vẻ sống sót.
"Cô bé, cuối cùng đã trở lại."
Hà Nhạc Nhạc vừa mới vào cửa, bên tai liền truyền đến tiếng của Nguyễn Lân. Cô nhìn xuống mặt đất cứng rắn khẽ tươi cười ── cô có thể, cái gì cô cũng có thể đối mặt.
"Anh cần phục vụ gì sao?"
Đêm khuya;
"A..." bị ôm trên người đàn ông, người phụ nữ vẻ mặt phảng phất mê say.
Thân Đồ Mặc lần lượt xỏ xuyên qua dưới thân phụ nữ, động tác hung ác sạch sẽ, máy móc lạnh băng như dã thú cuồng bạo, nhưng mà... vẫn chưa đủ.
"Kêu cho tôi nghe."
"Tôi..."
Lật người cô lại, tách rộng hai chân cô ra, ngựa quen đường cũ xâm nhập cấm khu.
"A a... xin anh, nhẹ một chút..."
"Trà lần trước còn rất nhiều."
"Không, a... Ách a... Thân Đồ, tiên sinh... Đau..." Anh ta giẫm xuống quá sâu, quá hung hăng...
"Chỉ có đau sao? ừ?" Cúi người. Nhẹ nhàng cắn nuốt ấm lưng trơn bóng như ngọc, hưởng thụ hoa huyệt cô từng chút một run rẩy.
"Còn có..."
"Còn có cái gì?"
"A... Nóng quá... Bên trong! A... Nơi đó ── không được!"
"Nơi này?" Nhắm ngay điểm trí mạng trong mật huyệt , Thân Đồ Mặc bắt đầu điên cuồng đả kích.
"A a a a ── "
Chương 22: Chủ nhân của năm tầng lầu