Ngay khi Lan Linh vừa mở cửa ra, Tần Sơn đã ôm chầm lấy cô, bàn tay đặt sau lưng cô áp cô lên tường, cánh cửa bị ông dùng chân đóng lại.
Môi ông ngậm lấy môi cô, liếʍ láp và mυ'ŧ cắn. Ông đưa lưỡi vào trong miệng cô, rồi dùng đầu lưỡi liếʍ qua vòm miệng mềm mại, lưỡi không ngừng ra vào, nước bọt trong suốt từ miệng hai người chảy xuống.
Lan Linh ôm lấy cổ ông, muốn ông càng tiến thêm một bước rồi một bước và người kiêu ngạo nhất này hoàn toàn chiếm hữu cô.
“Ư…ư…” Ông buông môi cô ra, hôn từ xương quai xanh xuống ngực, để lại chuỗi dấu hôn trên làn da trắng như tuyết của cô.
Trước khi Tần Sơn đến, cô đã thay một chiếc áo sơ mi trắng mà ông đã mặc cho cô lúc trước ở đồn cảnh sát, sau khi giặt xong cô vẫn chưa trả lại cho ông.
Bên trong là nội y màu đen tình thú, không mặc qυầи ɭóŧ.
Ông lột áo của cô ra, không phải cởi hết mà vắt ngang hông.
Đôi tay nâng lên vυ' cô, trân trọng mà lưu lại một dấu hôn, “Bảo bảo, ca sẽ thương ngươi.”
Ông cũng không biết mình có phải đang hứa hẹn hay không, nói tóm lại, khi nhìn thấy đôi má thanh tú và xinh đẹp của cô gái nhỏ, ông chỉ muốn có được điều gì đó từ trái tim mình cho cô.
“ưm…ca ca…Linh nhi đau…” Lan Linh không thể đứng lên được, hai chân kẹp lấy hắn eo, bị ông ôm mông đè ở trên tường.
“Không đủ… Còn chưa đủ…” Tần Sơn mυ'ŧ vυ' cô, ngậm lấy nàng đầṳ ѵú kéo ra một chút lại thu về.
Nghe được lời nói của cô, ông đau lòng nâng mặt cô, ôn nhu mυ'ŧ nhẹ cánh môi, “Bảo bảo, ngoan ngoãn.”
“Bảo bảo ngoan cho ca ca ăn vυ', mông mềm mại cũng cho ca ca sờ.”
Tần Sơn si mê ăn rồi lại cắn vυ' cô, Lan Linh ôm lấy mái tóc xù của ông, tình yêu cháy bỏng, cô có cảm giác tâm nguyện trở thành hiện thực.
Hôn lên lỗ tai ông, “Sơn Sơn, vυ' Linh nhi và mông đều là của ca, ca chậm một chút…ưm…..đừng nóng vội nha.”
Tần Sơn bất ngờ dừng lại ngẩng đầu, Lan Linh giống như đang làm nũng với ông, và bây giờ ông cũng có cảm giác được chiều chuộng, điều này quá mới lạ và quá thú vị đối với ông.
“Kia tiểu huyệt thì sao? Tiểu huyệt cũng là của Sơn Sơn sao?” Tần Sơn lẩm bẩm mở miệng, ánh mắt tỏa sáng, chờ cô trả lời.
Ông đưa tay sờ xuống dưới, tay dính đầy dịch nhầy.
Từ Phương nếu ở đây cũng không thể tưởng tượng được Tần Sơn cao lãnh hàng ngày lại có vẻ mặt này, nhưng bất ngờ hơn là ông gọi mình là Sơn Sơn, người đã bốn mươi tuổi lại xưng hô với cô gái hai mươi trẻ trung xinh đẹp như vậy.
Nhưng đối với Lan Linh mà nói, Tần Sơn như vậy thật quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ, trước mặt cô Tần Sơn vẫn luôn là người im lặng đáng tin cậy, nhưng hôm nay lại có chút lưu manh lại có chút kiêu ngạo, giống như một thanh niên chạc hai mươi tuổi.
Như là đền bù cho cô, khoảng thời gian đó cô chưa xuất hiện.
Cô đặt môi mình lên môi ông nhưng không đi sâu, "Tiểu huyệt cũng là của Sơn Sơn." Cô dừng lại, sau đó hôn lên khắp khuôn mặt ông, "Tử ©υиɠ cũng vậy, nếu Sơn Sơn bằng lòng, muội có thể sinh một tiểu hài tử cho Sơn Sơn.”
Cuối cùng là hắn đem đầu lưỡi đi vào, phát cuồng mà hôn cô, “Lan Linh, ta yêu ngươi.”
Ông ôm cô đi tới trên sô pha, lại đem quần áo của mình cởi, dùng tay ma sát vυ' cô, bóp nhéo thành đủ hình dạng.
“Vυ' bị ta khi dễ thật đáng thương.” Ông có chút đắc ý mà nhìn cô, nhếch môi cười xấu xa.
Lan Linh thích ông đối xử như vậ với cô, “Muội cùng Trần lão sư, ngực ai lớn hơn?”
Cô bĩu môi, một hai phải biết đáp án, bộ dáng ghen tuông đáng yêu cực kỳ.
Ông nằm đè lên người cô, nắm lấy hai vυ' lớn nhìn kỹ, giống như thật sự so sánh, lông mày nhíu lại một lúc, sau đó giãn ra, như đang suy nghĩ kỹ càng.
Cuối cùng Lan Linh cũng không nhịn được mà đập ông một cái, ông chỉ cười, bắt lấy chữ tay của cô và hôn, "Đương nhiên là muội rồi, của muội đẹp hơn, trắng hơn, đẹp hơn. Tròn trịa, nhã nhặn hơn, mềm mại hơn, núʍ ѵú càng phấn càng nộn, sờ lại thích hơn.”
Lan Linh oán trách, “Ai muốn ca hình dung nhiều như vậy a!”
“Xin lỗi, bảo bảo quá đẹp, ca nhịn không được.”
Lan Linh thẹn thùng che mặt, “Tần Sơn, người cao lãnh kia đi đâu rồi…”