Lan Linh

Chương 8: Ở nhà bắn cho cô (hơi H)

Từ đó về sau, Tần Sơn hôn Lan Linh không kiêng dè nữa, ông nói với chính mình, Linh nhi chưa thấy côn ŧᏂịŧ mình, ông cũng không được gọi là nɠɵạı ŧìиɧ, vậy nên Linh nhi vẫn là muội muội của ông.

Ông thường lấy việc công làm việc tư gọi Lan Linh vào văn phòng, hai người ở trong ôm hôn nhau say mê, không xa không rời.

Mọi người đều nghĩ Tần Sơn gọi Lan Linh vào dạy cách phá án, lại không nghĩ rằng ông có dạy nhưng dạy cô hôn môi.

Vào thứ sáu lúc tan tầm, Lan Linh nhận được cuộc gọi của Trần Thư.

“Lan Linh?”

“Trần lão sư, có chuyện gì sao?”

“Lần trước có mời em tới nhà ăn cơm, cô gần đây bận việc chấm thi giữa kỳ, giờ cô mới có thời gian hay ngày mai tới nhà cô ăn cơm nhé? Cô tự nấu.”

Tới nhà Tần Sơn.

Lan Linh cầu mà không được, ngày mai cô nhất định phải ép Tần Sơn hôn cô khi ở nhà và bắn một lần cho cô.

“Vâng ạ, ngày mai em nhất định sẽ tới đúng giờ.”

Hôm sau, Lan Linh mặc một cái váy lụa hồng nhạt, búi một búi tròn trên đầu, lộ ra cái cổ thon dài xinh đẹp.

Cô gõ cửa, là Tần Sơn mở cửa cho cô, Trần Thư thì bận bịu trong bếp.

Cô lao thẳng vào l*иg ngực Tần Sơn, điên cuồng hôn môi ông.

Vì đây là ở nhà, Tần Sơn không dám hành sự lỗ máng, nhưng ông không chịu được sức quyến rũ và ngây thơ của Lan Linh., vì thế, ông cắn môi cô.

“Lan Linh tới hả em?” Trần Thư ở trong bếp nói vọng ra.

Lan Linh vẫn nằm trong vòng tay Tần Sơn, miệng họ vẫn dán chặt vào nhau, như một đứa trẻ đòi ăn.

Mắt Lan Linh mờ ảo, tách ra khỏi tay Tần Sơn, “Xin chào, Trần lão sư.”

Cô kéo Tần Sơn tới cửa phòng bếp, nói với Trần Thư, “ Lão sư, có thể kêu lão đại dắt em đi tham quan nhà hai người được không?”

Trần Thư mỉm cười, “Đương nhiên là được, cô còn một nồi canh hầm, khoảng nửa tiếng sau mới xong, để Tần Sơn dẫn em đi tham quan nhé.”

Tay Tần Sơn đút túi quần, mặt vô cảm, giọng điệu mất kiên nhẫn, “Đi theo ta.”

Trần Thư thấy ông lạnh lùng như vậy, mặt mang theo ý xin lỗi với Lan Linh cười cười.

Lại không thấy được khi hai người tới các phòng khác, liền ôm nhau.

Người chồng vừa nãy còn lạnh lùng, nay đã cưng chiều cô gái trong ngực.

Tay Lan Linh mò vào áo sơ mi ông, vuốt ve l*иg ngực ông, rồi xuống cơ ngực và đến cơ bụng.

Tần Sơn cảm thấy tay cô như mang luồng điện xẹt qua từng nơi cô chạm đến, ngứa ngáy khó chịu, “Linh nhi không cần làm vậy…sắp..ăn cơm.”

Lan Linh ngồi trên người ông, hai chân kẹp lấy eo ông chà xát.

Một tay kia Tần Sơn cũng đã sờ đến qυầи ɭóŧ cô, vuốt ve xoa bóp mông, một tay khác sơ thì tiểu kiều nộn của cô, dính ra một chút dịch thủy.

Trong miệng tuy cự tuyệt nhưng tay lại không ngừng xoa, “Linh nhi, Linh nhi không cần phải làm vật, chúng ta còn đang ở nhà. Thứ hai ca ca ở trong phòng cho muội được không? Ngoan nào? Tâm can?”

“Ca ca, ca ca, Linh nhi rất thích người, rất nhớ người…”

Nghe cô ngọt ngào nói thích mình, ỷ lại vào mình, cầu xin mình yêu cô, tâm Tần Sơn mềm nhũn.

Nhưng ông vẫn có chút lo lắng về Trần Thư, ông đành phải lùi bước, “Ca ca ôm muội ra ban công làm nhé? Không làm ở trong phòng.”

Ở khúc ngoặt chỗ ban công, từ trong nhìn ra không thấy vật gì, hơn nữa có màn cửa che chắn, mặc dù lát nữa Trần Thư tìm đến, cũng có thời gian sửa soạn.

“Vâng, Linh nhi nghe ca ca.”

Ông ôm Linh nhi đi vào ban công, cởϊ qυầи lót của cô đặt ở ghế nhỏ, rồi cởϊ qυầи mình kéo xuống đùi, bắt Lan Linh kẹp chặt eo mình.

“Ca ca, huynh có thể cởϊ qυầи lót được không?”

“Linh nhi, không thể.” Tần Sơn chính đáng nói, “Lão bà của ca ca còn ở phòng bếp, muội là muội muội của ca ca, ca ca chỉ có thể dùng côn ŧᏂịŧ cách qυầи ɭóŧ hôn tiểu bức muội.”

“Nhưng mà ca ca, huynh cởϊ qυầи lót ra chúng ta sẽ làm nhanh hơn, như vậy mới không làm Trần lão sư buồn.”

Tần Sơn cảm thấy Lan Linh nói có lý, ông lại nghĩ côn ŧᏂịŧ ông không cắm vào phía trong của Lan Linh thì mình cũng không nɠɵạı ŧìиɧ.

Ông đem qυầи ɭóŧ cởi ra, dùng côn ŧᏂịŧ ma sát tiểu bức cô. Nơi đó của cô giống như có sinh mệnh, mạnh mẽ mυ'ŧ qυყ đầυ ông.

“Linh nhi thật tham ăn” Tần Sơn ở chân cô chọc vào rút ra, kéo khóa váy cô, ngực cô phơi ra ngoài.

“Linh nhi rất đầy đặn.” Tần Sơn kinh ngạc cảm thán, vυ' Linh nhi sao lại đẹp như vậy, lần trước ông căn bản không xem xét kĩ.

Cúi xuống mυ'ŧ lấy một bên ngực cô, tay thì xóa nắn bên ngực còn lại.

“A…ca ca…không cần…nhẹ mυ'ŧ Linh nhi…”

“Linh nhi thật ngọt…ca ca nhịn không được.”

Ông liều mạng mυ'ŧ, côn ŧᏂịŧ ma sát trên đùi cô, hoa dịch không ngừng tiết ra, ướt nhẹp côn ŧᏂịŧ ông, giúp ông bôi trơn.

“Ca ca…ca ca bắn cho Linh nhi, Linh nhi muốn xem tϊиɧ ɖϊ©h͙…”

“Tiểu tạo hóa, ca ca bắn cho ngươi…ngươi thật là thèm muốn tϊиɧ ɖϊ©h͙ ca ca…vốn dĩ…vốn dĩ chỉ thuộc về lão bà lại bắn cho muội muội…ngoan ngoãn,…ân..”

Ông hôn miệng cô, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn ở trên chân và bên ngoài tiểu huyệt cô.

Bọn họ vội vàng rửa sạch, phía ngoài miệng nhỏ của Lan Linh đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ chưa được rửa sạch sẽ.

Cô cố ý không cho Tần Sơn lau khô, bỏi vì cô muốn giữ tϊиɧ ɖϊ©h͙ của ông cùng vợ ông cùng nhau ăn cơm, tϊиɧ ɖϊ©h͙ ông bị cô tích trong qυầи ɭóŧ.

Trần Thư tìm thấy bọn họ trước một giây bọn họ còn đang hôn nhau, “Hai người đang làm gì? Có thể xuống ăn cơm rồi.”

“Lan Linh nói phong cảnh ở đây rất tốt, muốn nhìn một chút.”

“Lan Linh, vì sao mặt em hồng vậy?” Trần Thư nghi hoặc.

“À, chắc do nơi này gió lớn, người hơi phát sốt.”

“Nào mau xuống uống canh gà đi.”

Lan Linh giữ tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Tần Sơn ăn cơm, lúc đi tới phòng bếp cố ý gửi cho tin nhắn wechat.

“Tϊиɧ ɖϊ©h͙ ca ca thật nhiều, rất đặc, đều dính vào phía trong của muội, Linh nhi sẽ không mang thai chứ?”

“Có chuyện gì vậy? Công việc có phát sinh gì sao?” Trần Thư thấy ông nhìn chăm chú vào điện thoại.

Tần Sơn buông di động, lần đầu tiên bị nữ nhân trêu chọc lỗ tai đỏ bừng, “Không, có con mèo trong cục đang phát dục.”

Lan Linh nghe ông nói thế, phía dưới lại tiết ra dịch.

“Mèo? Cục cảnh sát có mèo từ bao giờ?”

“Mới có thôi. »