Trịnh Cẩm Hoa nghe anh nói một chuỗi chậu lớn, nhịn không được nói: "Trong tay anh còn có tiền sao?”
Trầm Thận Hành gật đầu: "Có tiền. Anh vừa đi nhận một phần thưởng, mua một vài thứ gì đó, vẫn còn một trăm nhân dân tệ, anh đưa cho em." Nói xong thì lấy tiền ra đưa cho Trịnh Cẩm Hoa, nhiệm vụ anh hoàn thành khó khăn lại cần giữ bí mật, nên phần thưởng nhiều hơn một chút.
Trịnh Cẩm Hoa xua tay: "Đừng cho em, anh giữ lại xem trong nhà còn thiếu cái gì thuận tiện mua về đi.”
Trầm Thận Hành đếm ba mươi tệ, còn lại nhét vào tay vợ: "Anh để lại ba mươi tệ là được, tiêu hết anh sẽ hỏi em.”
"Cũng được." Trịnh Cẩm Hoa thuận tay cất tiền vào túi.
Hai vợ chồng nói xong cười đi ra khỏi phòng, trong viện ba đứa nhỏ đang viết chữ trên bàn đá, Trịnh Cẩm Hoa cười đi qua: "Lấy đâu ra bút máy vậy?”
Thắng Tiệp cười nói: "Cha mua, chú út dạy chúng con viết chữ.”
Thắng Âm ở bên cạnh nói: "Mẹ, mẹ xem con viết không?"
Trịnh Cẩm Hoa tiến lại gần nhìn, số một cũng không viết thẳng, hai và ba cũng viết ngã trái ngã phải, một đầu lớn một đầu nhỏ, nhưng người ta lần đầu viết chữ, đã không tệ rồi, đáng để khen ngợi: "Viết thật tốt.”
Cô lại đi xem Thắng Tiệp viết, tất cả đều là viết lung tung, Thắng Âm đứng lên nhìn anh trai viết, xem xong vô tình cười nhạo: "Anh trai viết không tốt. Chú út cũng nói em đã viết tốt.”
Thắng Tiệp trợn tròn mắt nhìn em gái.
Trịnh Cẩm Hoa nói: "Thắng Tiệp cũng không tệ, ít nhất học được cầm bút chì.”
Thắng Tiệp nhìn em gái hừ một tiếng, sau đó lặng lẽ nhìn chữ em gái viết, lại nhìn chữ mình viết, có chút uể oải, nên bé nói bé không thích đi học, chữ này quá khó viết.
Trịnh Cẩm Hoa sờ sờ đầu bé: "Thắng Tiệp so với mẹ giỏi hơn nhiều, mẹ khi còn bé học cầm bút đều học rất nhiều mới học được, một ngày con đã cầm được bút, rất giỏi." Kỳ thật đứa nhỏ này rất thông minh, chỉ là không kiên nhẫn, ngồi không yên.
Thắng Tiệp lập tức ngồi thẳng người, khuôn mặt nhỏ nhắn chờ mong nhìn về phía mẹ: "Mẹ, con thật sự lợi hại sao?”
Trịnh Cẩm Hoa giơ ngón tay cái lên: "Rất lợi hại.”
Thắng Âm bĩu môi có chút không phục, anh trai rõ ràng không lợi hại, muốn kháng nghị, Trịnh Cẩm Hoa kéo tay bé, lập tức bị dời đi lực chú ý.
Thắng Tiệp vui vẻ nói: "Vậy, vậy con viết thêm một chữ nữa?”
Trịnh Cẩm Hoa gật đầu: "Viết đi.”
Nói xong, cô ra hiệu cho Thẩm Thận Hành, bảo anh không nên quấy rầy ba đứa nhỏ viết chữ, xoay người đi vào phòng bếp, Mạc Văn Tú trong phòng bếp đang nấu cơm, trên bếp than nóng hổi, cô nói: "Mẹ, sớm như vậy đã nấu cơm tối rồi?”
Mạc Văn Tú cười nói: "Cũng không còn sớm, đã hơn năm giờ. Sau một bữa trưa ăn tối muộn, con ngủ hơn ba giờ.”
Trịnh Cẩm Hoa lúc này không mang theo đồng hồ đeo tay, cũng không chú ý thời gian, cô ngáp một cá: "Muốn con giúp không?”
Mạc Văn Tú nói: "Không cần, buổi tối ăn đơn giản, một mình mẹ là được rồi, con và Thận Hành đi ra ngoài dạo chơi đi. Làm quen người khác, sau này đều phải giao tiếp.”
Trầm Thận Hành đi theo sau mông vợ, nghe được lời mẹ vợ nói, nhìn vợ nói: "Mẹ bảo chúng ta đi ra ngoài dạo chơi.”
Trịnh Cẩm Hoa liếc anh một cái, trong lòng tự nhủ chính mình cũng muốn đi ra ngoài dạo một chút: "Vậy đi thôi." Nói xong lại nhìn ba đứa nhỏ, âm thầm cảm thán, cô đề nghị để Thận Ngôn đi theo thật sự là lựa chọn chính xác, hai đứa nhỏ đều không cần cô quan tâm.
Thẩm Thận Hành tiến lên giữ chặt tay vợ, Trịnh Cẩm Hoa nhìn bàn tay hai người nắm cùng một chỗ, bất đắc dĩ nói: "Hai chúng ta đi ra ngoài như vậy có thích hợp không?”
"Vợ anh mang thai ba đứa, anh không thể đỡ từng bước sao? Vì vậy, chúng ta nắm tay nhau để được an toàn, người khác có thể nói bất cứ điều gì chứ?" Thẩm Thận Hành hợp tình hợp lý nói, trong lòng lại nói lúc trước khi vợ không tới, anh đã ảo tưởng lôi kéo vợ đi dạo trong quân doanh, lúc này nguyện vọng rốt cuộc đã được thực hiện, anh làm sao có thể buông tay vợ ra.