Nhật Ký Nuôi Con Của Pháo Hôi Ở Niên Đại Văn

Chương 30: Trở Về 1

Thẩm Thận Hành đi ra khỏi sân nhà của cha mẹ, bước chân chậm lại, nhớ tới lời cha anh vừa nói, anh cười nhạo một tiếng, oán trách ông bà nội sao?

Khi còn bé đương nhiên là oán hận.

Oán hận khi đói; Oán hận khi lấy được một bộ quần áo thì bị anh cả anh hai cướp đi. Anh cả anh hai ràng lớn tuổi hơn anh, nhưng lại đẩy hết công việc đáng lẽ họ phải làm cho anh...

Bởi vì ông bà nội lúc nào cũng một câu anh cả anh hai của con không có cha mẹ ruột thương, còn con lại có mẹ thương yêu, các con là anh em, trong mọi việc con nhường bọn họ một chút, bọn họ là đứa trẻ đáng thương không có mẹ, anh phải nhường bọn họ mọi chuyện, anh từng muốn phản kháng, thử không đê cho bọn họ lấy khoai lang khô của anh ăn, lại bị anh cả anh hai cáo trạng đen, cuối cùng lại bị đánh một trận đòn roi.

Khi đó anh không chỉ nghĩ, đều là con cháu nhà họ Thẩm, dựa vào cái gì mà đối đãi khác biệt? Chẳng lẽ anh- Thẩm Thận Hành- kém đến mức không đáng để bọn họ yêu thương một chút sao?

Từ nhỏ bà nội đã không thích anh, nói anh là một con sói mắt trắng, trên người mang theo một cảm giác bất an, trẻ con trong thôn nhà nào mà không bị người lớn đánh, đều phải chịu đựng, mà trong mắt anh thì toàn là hận ý, sói mắt trắng à sói mắt trắng, sói còn có thể không độc sao? Một đứa trẻ như vậy đừng mong đợi anh sẽ hiếu thuận.

Thẩm Thận Hành cảm thấy, bà của anh nói có một vài điều không hề sai, anh quả thật không an phận, đứa trẻ an phận sẽ không bởi vì thi đậu trung học cơ sở, lại bởi vì anh cả anh hai muốn cưới vợ, không được thì chạy đi làm lính.

Nếu anh an phận ở nhà làm ruộng, sẽ không có Thẩm đoàn trưởng hôm nay, cũng không thể cưới Trịnh Cẩm Hoa không quá an phận.

Lần đầu tiên nhìn thấy vợ, anh đã biết cô nương ngẩng đầu lắc tóc đuôi ngựa, kiêu căng nhìn anh, không phải là cô gái hiền lành trong thôn thành thành thật thật gả cho con trai, hiền lành an phận hầu hạ cha mẹ chồng.

Nồi nào thì úp vung nấy, một khoảnh khắc kia anh cảm thấy cô gái này nên là vợ của anh.

Về phần oán hận, bây giờ lớn lên, làm quân nhân, có lực lượng của mình, đều đã không đáng kể, bất kể là trưởng bối hay là anh chị em tất cả đều thuận theo tự nhiên, quan hệ tốt thì có ở khắp mọi nơi, quan hệ xa cách thì mỗi người cũng khỏe ra vài phần.

Về đến nhà, đèn dầu trong nhà chính vẫn còn sáng, anh mở cửa phòng ra, thấy vợ đã ngủ, anh nhẹ nhàng đóng cửa, lấy nước tắm rửa, tắm rửa xong nằm trên giường, nhìn vợ, thấy cô ngủ ngon lành, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, dù có nhiều tâm tư đi nữa, ôm vợ trong ngực đã đủ thỏa mãn rồi.

Hôm sau, trời còn chưa sáng, Thẩm Thận Hành đã dậy, trước tiên anh hầm con gà tối qua đã gϊếŧ, gà mái già mà muốn hầm canh thì phải hầm lâu mới nồng đậm, hầm gần một giờ, Mạc Văn Tú đã dậy, bà ngáp đi vào phòng bếp: "Thận Hành, sao con lại dậy sớm như vậy?”

Thẩm Thận Hành cười giải thích: "Gà hơi già, phải hầm lâu một chút.”

Mạc Văn Tú cầm chậu rửa mặt, cười nói: "Con đốt lửa đi, mẹ sẽ trộn mì, làm thêm chút bánh hành, trên tàu ăn, Cẩm Hoa mang thai con nhỏ, khẩu vị kén chọn, mẹ nghe nói đồ ăn trên xe lửa không ngon, chúng ta mang theo nhiều hơn một chút, để cho con bé và mấy đứa nhỏ không bị đói, trứng gà trong hộp kia cũng đều nấu chín cả rồi.”

Thẩm Thận Hành gập đầu: "Vâng, mẹ, mẹ xem làm đi.”

Mạc Văn Tú vừa nhào bột vừa nói: "Tối hôm qua Cẩm Hoa nói trong quân đội có nồi, nồi niêu xoong chảo cái gì cũng không cần mang theo, đến quân đội thì mua, ý của mẹ là cái gì cũng mua thì tốn bao nhiêu tiền, trong nhà đĩa, bát, đũa vẫn dùng rất tốt, cất kỹ đặt trong thùng nước xách lên thì đi, lại không mệt người, hơn nữa chăn bông, quần áo mùa đông đều là gửi qua đường bưu điện, trên đường căn bản không có bao nhiêu thứ phải mang theo, không cần sợ phiền toái, truy nhiên một ngày đi đường, phiền toái cũng chỉ phiền toái trong ngày.”

Thẩm Thận Hành tay cầm củi dừng một chút.