Văn Đình nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu, "Phạt hai anh mấy ngày nữa nkhông được chạm vào em, về sau hai người không thể cùng làm.”
Triệu Văn Trí sờ sờ cằm, "Nếu hôm nay không làm, vậy sau này anh và anh Hoành mỗi người một ngày.”
"Không, một tuần cũng không cho làm."
Triệu Văn Trí véo cái mũi của Văn Đình, "Để cho bọn anh nhịn một tuần, em không sợ bọn anh nghẹn chết à? Lại nói,” Triệu Văn Trí kéo tay cô đến côn ŧᏂịŧ cứng rắn của mình mà cười xấu xa, “Một tuần không ăn côn ŧᏂịŧ thì Đình nhi nhỏ sẽ đói chết.”
Văn Đình đỏ mặt, "Em mới không có.”
"Tối đa là hai ngày, Đình nhi không biết ba người làm cùng nhau sẽ tốt hơn sao?"
Văn Đình bĩu môi, "Phải kiềm chế, túng dục hại thân!"
Triệu Văn Trí nở nụ cười, "Vậy anh đưa Đình nhi đi kiểm tra sức khỏe một chút?”
Văn Đình đặt hai tay lên bụng, trong mắt có chút cảm xúc phức tạp, “Được thôi.”
Sáng sớm hôm sau, Triệu Hoành đưa Văn Đình đi khám, lần này là đến một bệnh viện tư nhân. Triệu Văn Trí đã sắp xếp mọi việc thật tốt và mời một bác sĩ chuyên môn ở nước ngoài tinh tế giải thích cho Văn Đình cách điều dưỡng như thế nào và thời điểm tiến hành ca phẫu thuật. Văn Đình nghe rất cẩn trọng, trong lòng có chút vui vẻ, nếu không thể làm mẹ thì cô sẽ cảm thấy cuộc sống này có chỗ thiếu thốn.
Mọi việc đã sớm an bài hoàn hảo, bác sĩ dặn dò Văn Đình chăm sóc cơ thể trong khoảng thời gian này, Triệu Hoành và Triệu Văn Trí cũng không dám quá phận, mà làm từng bước mỗi người một đêm. Sau ca phẫu thuật, Văn Đình phải mất gần một tháng để hồi phục sức khỏe.
Sau phẫu thuật thì bốn phôi đã được nuôi cấy thành công, Triệu Hoành và Triệu Văn Trí, mỗi người có hai phôi. Sau khi hai người thảo luận, sẽ cần bốn đứa trẻ. Văn Đình hơi thất vọng vì cô không thể tự mình thụ thai và sinh con, nhưng hai người kiên quyết không đồng ý để cô tự mình mang thai và sinh con.
Sau khi Văn Đình phẫu thuật xong thì Triệu Văn Trí để bọn họ chuyển về nhà họ Triệu. Nhà họ Triệu được xây dựng dựa vào núi, nước là nước suối từ trong núi dẫn ra. Nơi đây có diện tích rộng rãi, có sân, ao cá, núi giả, rừng trúc, có thể so sánh với một công viên nhỏ.
Tòa nhà chính do Triệu Văn Trí tu sửa, tầng một là phòng ăn và phòng tiện ích nơi những người hầu ở. Tầng hai được chuyển đổi thành bốn dãy phòng nhỏ và một số địa điểm công cộng lớn. Trên tầng ba là ba dãy phòng của họ, và phòng ngủ chính được kết nối bởi hai phòng. Giường cực lớn. Khi trần phía trên giường mở ra, có một tấm gương lớn, sàn trải thảm lông dài và có một chiếc ghế bập bênh mềm mại bên cạnh cửa sổ. Phòng tắm của phòng ngủ chính cũng rất rộng, có chỗ để nằm, ngồi. Sân thượng nối liền với phòng ngủ chính là một phòng kính, nơi bạn có thể trồng một số loại hoa, có ghế xích đu để tắm nắng, độc đáo nhất là có một hồ bơi suối nước nóng.
Nước trong hồ bơi cũng được rút ra từ suối địa nhiệt, là hồ bơi sinh hoạt. Phòng ngủ chính là phòng của Văn Đình, Triệu Hoành và Triệu Văn Trí có phòng làm việc riêng và một số phòng ngủ.
Văn Đình có linh cảm không tốt khi nhìn thấy bài trí của phòng ngủ chính, Triệu Hoành liên tục gật đầu nói, tài cải tạo của Triệu Văn Trí quá tốt.
Chuyển đến đây được hai tháng, trời vừa tối, chỉ cần hai người ở nhà đều đưa Văn Đình về phòng ngủ sớm, căn phòng tựa như một màn kịch làʍ t̠ìиɦ, tất cả mọi nơi đều có thể giam cầm Văn Đình trong hoan ái của bọn họ.
Hai người đàn ông đều rất bận rộn, bọn họ cố gắng sắp xếp thời gian không để Văn Đình ở nhà một mình. Lúc này Triệu Hoành cảm thấy ba người ở bên nhau khá tốt, bằng không thì anh vừa ra ngoài Văn Đình chỉ ở nhà có một mình. Trước kia có một lần, Văn Đình cũng kiên quyết không cho hai người bọn họ quấn lấy cô, Triệu Hoành và Triệu Văn Trí rất muốn làm, nhưng Văn Đình như thế nào cũng không chịu.
Thoáng cái chín tháng đã trôi qua, buổi tối nay Triệu Văn Trí sẽ trở về, Văn Đình mới vừa thay quần áo ở nhà, vừa thấy hắn liền trông mong nhìn hắn. Triệu Văn Trí cười cười, “Bọn nó đều rất tốt, em yên tâm đi, tháng này bốn đứa nó sẽ trở lại.” Đúng vậy, bốn đứa con đã sinh ra, việc này đều là một tay Triệu Văn Trí sắp xếp, chỉ có hắn biết mấy đứa bé đang ở đâu. Ba đứa là trai, một đứa là gái, Triệu Hoành là hai đứa con trai, Triệu Văn Trí là một trai một gái.
“Rất muốn nhìn thấy bọn chúng.” Văn Đình thực sự chờ mong.
Triệu Văn Trí đi vào thư phòng của Triệu Hoành nói chuyện với anh, Văn Đình đem bữa khuya lên cho bọn họ. Trên thực tế hai người bọn họ đều rất bận, cùng ở dưới một mái hiên, một tháng hai người cũng khó chạm mặt nhau được vài lần.
Văn Đình cầm đồ ăn đi vào, hai người liền dừng lại, Văn Đình đưa cho mỗi người một chén canh, Triệu Văn Trí nhận lấy canh thuận tiện ôm Văn Đình vào trong lòng ngực, “Đình Nhi, về sau không thể có con sẽ không cần ông xã đó.”
Triệu Hoành gật đầu đồng ý, “Đúng vậy, có người trông bọn nó rồi, bọn anh trở về thì phải ở cùng bọn anh.” Biểu hiện của Văn Đình đối với mấy đứa con rất chờ mong, bọn họ có đôi khi cảm thấy có chút mất mát, hối hận đã muốn quá nhiều, sớm biết vậy chỉ cần một đứa là đủ rồi.
Trên mặt của Văn Đình tươi cười, “Không có đâu, bọn anh đã sắp xếp người chăm sóc chúng nó, em chỉ giúp đỡ một chút thôi.” Cô rất muốn đi chăm sóc bọn nhỏ, nhưng có chút đau lòng hai người đàn ông này, mỗi ngày vội vàng kiếm tiền, thỉnh thoáng buổi tối ôm cô oán giận cùng cô, mỗi lần đi ra ngoài đều là dáng vẻ vạn phần không muốn.
“Đình Nhi, con đã có người chăm sóc, nếu như em bởi vì chăm sóc con mà mệt mỏi, anh sẽ tức giận.” Triệu Văn Trí nói.
“Em biết mà, anh đã nói vài lần rồi.” Văn Đình bất mãn nói, bọn họ chỉ kém chưa ghi ra giấy trắng mực đen đóng dấu bắt cô ký tên thôi.
Triệu Văn Trí uống chén canh rồi ôm Văn Đình muốn đi vào phòng ngủ nghỉ ngơi, Văn Đình đẩy hắn ra, “Em tới kì kinh rồi.”
Triệu Văn Trí nhíu mày, “Không phải còn mấy ngày nữa sao, sao lại đến sớm vậy?”
“Có không thoải mái hay không?” Triệu Hoành cũng nhíu mày, kinh nguyệt của Văn Đình luôn luôn rất chuẩn, hai người bọn họ đều nhớ rất rõ ràng.
“Không sao, em phải về ngủ, hai người không được tới quấy rầy em.” Văn Đình đẩy bọn họ ra.
“Anh ngủ với em, không xằng bậy.” Triệu Văn Trí nói rồi đi theo sau.
“Không cần, mỗi lần hai người cũng đều nói không làm loạn mà lần nào cũng đều không tuân thủ quy định.” Văn Đình cự tuyệt.
Triệu Văn Trí và Triệu Hoành cười haha không phản bác, bọn họ chủ trương chính là cho dù không thể làm, vẫn phải xoa xoa ngực rồi sờ mó toàn thân. Triệu Hoành đứng dậy đưa cô đến cửa phòng, “Vậy em đi trước ngủ đi, anh và A Trí nói chuyện, nếu như em sợ thì tới tìm bọn anh!” Văn Đình đóng cửa lại, hai người trở lại thư phòng, tiếp tục thương lượng chuyện công việc.
Sáng sớm hôm sau, Triệu Văn Trí và Triệu Hoành tập luyện xong trở lại lầu ba, vừa ra khỏi phòng tắm đã thấy Văn Đình gửi tin tới, “Ông xã, lên sân thượng ăn bữa sáng.”
Triệu Văn Trí và Triệu Hoành từng người ra khỏi phòng đều có chút kinh ngạc, Văn Đình rất ít khi ăn gì ở trên lầu.
Triệu Hoành vào phòng ngủ lớn tiếng hỏi, “Đình Nhi, có phải không thoải mái hay không?” Triệu Văn Trí theo đuôi anh cùng nhau xuyên qua phòng ngủ vào sân thượng.
Cửa sân thượng vừa mới mở ra, chỉ thấy Văn Đình mặc một bộ trang phục hầu gái màu hồng nhạt đứng ở cửa, thấy bọn họ lại đây liền khom người, “Bữa sáng đều đã chuẩn bị tốt, mời chủ nhân.” Văn Đình khom người nói. Văn Đình búi tóc ra phía sau, lộ ra cái cổ trắng nõn càng có vẻ thon dài hơn. Váy ren có đai màu hồng nhạt rất ngắn, khó khăn lắm mới che khuất được mông nhỏ, phía dưới mặc tất chân, trên mặt ửng hồng.
Triệu Hoành và Triệu Văn Trí mới vừa nhìn thấy đều ngây người, rất nhanh phản ứng lại, tay Triệu Hoành duỗi một chút đến bộ ngực của Văn Đình, bên trong trống trơn, Triệu Hoành xoa nhẹ vài cái lên cái vυ' mềm, “Còn không mau đi chuẩn bị.”
Văn Đình vội vàng đi đến trước bàn trà, ngồi quỳ ở trên cái đệm, hai bên trái phải có mỗi món ăn, Văn Đình lấy bánh mì cho bọn hắn, nhét giăm bông, sủi cảo tôm, bánh trứng, bánh bao điểm tâm, Văn Đình chờ bọn hắn ra lệnh.