Sinh Hoạt Bình Thường Của Một Nhân Loại Bình Thường

Chương 20: Nghỉ Trưa

**DỊCH: TIỂU THIÊN KIM**

“Trên người baba bẩn, để baba rửa một tí.”

Hà Tứ Hải chạy đến trước vòi nước cọ rửa một phen.

Đào Tử theo sát sau lưng hắn.

Hà Tứ Hải thấy người bé đầy mồ hôi, tóc bết dính, quần áo trên người đều ướt đẫm.

Lều tuy rằng che nắng, nhưng ánh mặt trời chiếu vào liền nóng lên, thêm vào là Diêu Thúy Hương còn ở bên trong làm cơm, nhiệt độ càng cao hơn.

“Nóng không? Con có uống nhiều nước không?”

Đào Tử nghe vậy lập tức ôm lấy ấm nước vịt vàng nhỏ của bé.

“Con uống ba cái lận nha.” Đào Tử nói.

Đầy mặt hưng phấn, một bộ dáng đắc ý con rất là lợi hại nha.

“Không phải uống ba cái, là uống ba lần.”

Hà Tứ Hải kéo bé qua, mở nước trong hệ thống cung cấp nước, giúp bé lau mặt nhỏ.

Nước trong hệ thống rất mát mẻ khiến Đào Tử nheo mắt lại.

Lúc này, Lý Đại Lộ cũng đi tới, ngoài ra còn có vài công nhân khác.

Đương nhiên không phải tất cả mọi người, có một số ghét bỏ đồ ăn Diêu Thúy Hương làm không ngon nên đi ra ngoài ăn.

Cách không xa công trường có một quán ăn, vừa ngon vừa rẻ.

Còn những người không nỡ tiêu tiền thì đến chỗ Diêu Thúy Hương.

Lý Đại Lộ bình thường cũng hay đi ăn ngoài.

“Sư phụ, hôm nay người không ra ngoài ăn à?” Hà Tứ Hải thuận miệng hỏi.

“Không, đến chỗ của Thúy Hương ăn chút thịt.”

Bên ngoài cơm nước tuy rằng tiện nghi, nhưng đa số là thức ăn chay, món mặn rất hiếm.

“Khà khà, lời này đừng để cho dì Diêu nghe được nha.”

“Ta đã nghe được rồi, muốn ăn thịt thì mới tới nơi này đúng không? Có tiền như vậy mà sao không ra ngoài ăn đi? Mùi vị ngon hơn ta nấu mà đúng không?” Diêu Thúy Hương lớn tiếng hét lên.

Nhóm công nhân cười vang một trận.

“Thúy Hương, bọn họ không hiểu đâu, đều là dế nhũi, đồ ăn cô làm là ngon nhất.”

“Đúng, đúng, mỗi ngày bọn tôi đều đến ăn.”

“Khi nào cho bọn tôi nếm chút thịt đầu heo đi.”

“Không thịt đầu heo cũng được, canh bí đao xương sườn là được, thời tiết quá nóng rồi.”

“...”

“Các người có chắc là đến vì tôi nấu ăn ngon không? Hay là do nghèo? Có ăn là tốt lắm rồi, còn chọn lựa cái gì, thích ăn thì ăn, không thích thì thôi.” Diêu Thúy Hương một phát chặn họng bọn họ.

Sau đó lôi kéo Đào Tử đi vào trong lều.

“Tứ Hải, đó là em gái ngươi sao? Vừa nãy sao lại nghe cô bé gọi ngươi là baba, sẽ không phải là con gái đó chứ? Tiểu tử ngươi được đó.” Nhóm công nhân cười giỡn nói.

“Được rồi, được rồi, đừng đùa nữa, Đào Tử đã bốn tuổi rồi, Tứ Hải mới bao nhiêu tuổi đâu?” Lý Đại Lộ rất bảo vệ Hà Tứ Hải, thế nhưng vẻ mặt cũng vô cùng nghi hoặc.

“Bốn tuổi thì làm sao? Vẫn có thể mà?”

Công nhân tuổi tác đa số tầm bốn mươi, năm mươi, ở niên đại bọn họ lúc đó, mười lăm, mười sáu tuổi kết hôn sinh con khá ít nhưng không phải không có.

“Là em gái ta, bởi vì ba mẹ mất sớm, Đào Tử còn quá nhỏ...”

Hà Tứ Hải thần sắc bình thản giải thích.

Đúng là không có bao nhiêu khổ sở, dù sao thời gian đã qua lâu rồi, người không thể sống mãi trong đau buồn.

Nhóm công nhân nghe vậy đều trầm mặc, tuy rằng họ không có văn hóa, nhưng người không xấu, động chạm vào vết thương của người khác khiến bọn họ khá ngại ngùng.

“Ai ui, Thúy Hương, buổi trưa ăn cái gì?”

“Thúy Hương, cô nấu món này mặn quá rồi, không thể nhạt chút sao? Muối cũng là tiền mà, sợ bọn tôi ăn nhiều quá phải không?”

“Trời nóng nực quá, bao giờ mới mưa đây.”

“Trời mưa, trời mưa không làm việc được, không làm thì không có tiền, ngươi ăn cái gì?”

“...”

Nhìn dáng vẻ nhóm công nhân cứng ngắc lảng sang chuyện khác, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, Hà Tứ Hải đột nhiên cảm thẩy bọn họ rất đáng yêu.

“Dì Diêu, này quá nhiều, đươc rồi, thật sự, Đào Tử không ăn được nhiều như vậy, sẽ lãng phí.”

“Không sao, nhìn Đào Tử nhỏ con như vậy, ăn nhiều một chút.”

Diêu Thúy Hương hôm nay nấu canh bí đao xương sườn, nàng hầu như vớt xương trong nồi bỏ vào chén cho Đào Tử.

“Cảm ơn bà Diêu.” Đào Tử cao hứng nói.

“Không có gì, tiểu cô nương thật hiểu chuyện, buổi sáng ta làm việc, bé liền ngồi ở chỗ đó, không làm phiền hay ảnh hưởng đến mọi người.”

Diêu Thúy Hương nói với Hà Tứ Hải.

“Làm phiền dì rồi.” Thế nhưng Hà Tứ Hải vẫn khách khí một câu.

“Không có, có bé bên cạnh trò chuyện, ta rất vui vẻ.”

Diêu Thúy Hương vừa nói chuyẹn với Hà Tứ Hải vừa chia đồ ăn cho mọi người.

“Thúy Hương, thêm chút đi, bấy nhiêu không đủ ăn...”

“Gấp cái gì, người phía sau còn chưa được ăn kìa, cho mình ngươi ăn, phía sau ăn cái gì?”

“Vậy cũng ít quá rồi, thêm chút, thêm chút.”

“...”

Buổi trưa mỗi ngày đều lặp đi lặp lại đoạn đối thoại như vậy.

Hà Tứ Hải kéo Đào Tử đi kiếm chỗ ăn trưa.

Căn lều rất đơn sơ, căn bản không có chỗ ăn cơm, chỉ có một cái bàn nhỏ, hiện tại còn bị Diêu Thúy Hương chiếm dụng, đặt đầy đồ ăn.

Hà Tứ Hải mang theo một băng ghế gỗ, dẫn Đào Tử tới chỗ bóng mát bên ngoài.

“Đến đây, con ngồi ăn ở đây đi.” Hà Tứ Hải chồng hai khối gạch cho Đào Tử ngồi xuống, sau đó đem bát đặt trên băng ghế, xem như là bàn ăn.

Còn Hà Tứ Hải ngồi xổm một bên ăn là được.

Những lời nói gì mà trời nóng không thấy ngon miệng.

Căn bản là do họ không đói bụng.

Chờ đói bụng thì biết, xem nhiệt độ còn ảnh hưởng tới khẩu vị hay không.

Hà Tứ Hải tay bưng một bát đồ ăn lớn, đầy ắp.

Đào Tử vừa mới gặm xong một miếng xương sườn.

Hà Tứ Hải đã ăn được nửa bát.

Cảm giác hắn hoàn toàn bỏ qua bước cơ bản - nhai cơm.

Mà trực tiếp mở miệng, đổ vào.

Ngay cả như vậy, hắn vẫn không quên nói chuyện với Đào Tử.

“Ăn ngon không?”

Đào Tử nghe vậy gật gật đầu, sau đó lại lắc đầu.

“Mắn.” Đào Tử nói.

Xác thực rất mặn, này cũng là nguyên nhân đa số mọi người không quá thích ăn.

Bất quá Hà Tứ Hải cảm thấy rất tốt.

Trời mùa hè, mồ hôi chảy nhiều, vừa vặn bổ sung thêm lượng muối.

Hơn nữa cơm không mặn, món ăn mặn chút cũng không sao.

Quan trọng nhất chính là không cần tiền.

“Buổi chiều nhớ uống nhiều nước.” Hà Tứ Hải căn dặn một câu.

Sau đó không chớp mắt ăn xong nửa bát cơm còn lại.

“...”

Đào Tử một mặt khϊếp sợ nhìn bát cơm của mình, lại nhìn sang bát của Hà Tứ Hải.

“Baba ăn đi.” Đào Tử đẩy cái bát của mình tới, nói.

“Con ăn đi, baba đi lấy thêm.” Nói xong đứng lên, bước lớn đi về phía lều.

Lý Đại Lộ vừa chuẩn bị ăn cơm.

“Con ăn xong rồi?” Ông kinh ngạc hỏi.

“Hì hì, đúng vậy.”

Hà Tứ Hải không chút khách khí, tự lấy cho mình một bát lớn.

“Thật sự là một cái thùng cơm.”

Hà Tứ Hải trước đây cũng ăn khá nhiều, nhưng không giống như bây giờ, gần đây không biết làm sao, lượng cơm tăng nhiều, luôn có cảm giác ăn không đủ no.

Một bát lại một bát, Hà Tứ Hải ăn liên tiếp năm bát lớn, còn chưa tính tới đồ ăn.

“Tuổi trẻ, thân thể thật tốt.” Lý Đại Lộ tràn đầy ước ao.

Có thể ăn nhiều đại biểu thể chất, tố chất thân thể tốt.

Sau khi ăn cơm trưa xong, mọi người có một thời gian ngắn để nghỉ ngơi.

Lúc này có công nhân đi ra ngoài, mua kem que về.

“ Đào Tử, cho cháu kem que này.”

Đào Tử ánh mắt sáng lên, nhìn về phía Hà Tứ Hải.

“Cầm đi, cảm ơn ông.”

Hà Tứ Hải ra hiệu nói.

“Cảm ơn ông ạ.” Đào Tử vui vẻ nhận lấy.

“Kêu chú nào.” Công nhân mua kem que nói.

Hắn mới bốn mươi tuổi thôi, còn chưa có chuẩn bị tinh thần làm ông.

“Gọi ông không sai đâu, nói không chừng khi ngươi trở lại, tiểu tử nhà ngươi đã giúp ngươi lên chức rồi.” Có công nhân cười nói.

“Đánh rắm, con trai của ta mới bao lớn.”

...

Nhóm công nhân ngồi ở nơi bóng mát, đề tài bắt đầu xoay xung quanh con cái của mình.

Nói đến con cái của chính mình, tinh thần mọi người đều có vẻ phấn khởi, giọng cao lên tới quãng tám.

Bươn chải bên ngoài cực khổ là vì cái gì? Còn không phải là vì muốn cho con mình có được cuộc sống tốt hơn sao?

Chỉ có Đào Tử một bên vùi đầu ăn kem, không quan tâm mọi người nói cái gì.

“Baba, cho người ăn này...”

Đào Tử đưa kem que lên bên mép Hà Tứ Hải.

“Ta không ăn, con ăn đi.”

Nhìn Đào Tử sáng sớm khi đi ra cửa quần áo sạch sẽ sáng bóng, bây giờ đã trở nên bẩn thỉu.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn chỗ trắng chỗ đen.

Hà Tứ Hải tràn đầy thương tiếc sờ sờ đầu nhỏ đầy mồ hôi của bé.

Đi theo hắn thật sự rất cực khổ.