“Học sinh thời buổi này chẳng biết tự trọng gì cả, càng ngày càng tệ!”
“Nhanh nhanh nhanh! Quay video đăng lên weibo! Nhất định có thể lên hot search!”
“Chắc chắn là bị bao nuôi rồi! Con gái ở độ tuổi này, lấy đâu ra lắm tiền như thế để tiêu xài!”
“…”
Diệp Kiều Kiều nghe những người kia nói bóng nói gió, cô ả hả hê nhìn về phía Ninh Hề Nhi cười kɧıêυ ҡɧí©ɧ: “Ninh Hề Nhi, bây giờ cô giống hệt con chuột cống! Thật đáng ghê tởm! Hử? Sao trong không khí có mùi thum thủm thế nhỉ!”
Cô ả làm bộ bịt mũi, quơ quơ ngón tay sơn đỏ quạch như máu, ánh mắt ngập tràn vẻ đắc ý.
Ninh Hề Nhi buồn cười nhìn cô ta: “Diệp Kiều Kiều, cô đang mô tả chính mình đấy à?”
“Đồ bỉ ổi, làm bồ nhí có tư cách gì nói tôi?”
“Cô luôn miệng nói tôi là bồ nhí này bồ nhí nọ, vậy bằng chứng đâu?” Ánh mắt Ninh Hề Nhi lạnh xuống, cô nhìn một vòng xung quanh: “Còn có mấy người nữa, bước ra đường quên mang theo não à? Người khác nói gì thì răm rắp tin cái đó, còn muốn tung lên mạng, chẳng qua các người chỉ đang kiếm tí fame để nổi thôi chứ gì?”
Vài kẻ trong đám đông xấu hổ, ngượng ngùng cất điện thoại di động. Cũng có vài kẻ làm bộ hoang mang xót xa cho cuộc đời: “Đây là lần đầu tiên tôi thấy làm bồ nhí còn có thể hùng hổ lý lẽ thế đấy! Chưa ai được vậy đâu!”
Diệp Kiều Kiều vui sướиɠ cười nhạo nghe người ta gièm pha Ninh Hề Nhi, còn không quên châm ngòi xúi bẩy thêm: “Cô ta lúc trước học cùng trường với tôi, tác phong sống phóng túng không chừng mực! Cặp với không biết bao nhiêu thằng con trai, nói không chừng lúc đó đã được bao nuôi rồi…”
Bốp…
Một tiếng bạt tai vang lên giòn giã!
Diệp Kiều Kiều ôm mặt, không dám tin nhìn Ninh Hề Nhi: “Mày đánh tao?”
Ninh Hề Nhi vuốt lại tóc, thái độ rất bình thản: “Cô vu oan, bôi nhọ tôi mà? Tại sao tôi không thể đánh cô?”
Dựa vào đâu cô phải mặc cho ả ta bắt nạt mình một cách ngang nhiên như thế?
“Dù gì tao cũng là bạn gái cũ của anh Long! Mày có tin tao nhờ anh ấy dạy dỗ mày không!” Diệp Kiều Kiều giận đỏ mắt, điên cuồng gào lên.
Ninh Hề Nhi: “Chắc anh ta vẫn đang nằm ở bệnh viện nhỉ, gửi lời thăm hỏi anh ta hộ tôi nhé!”
Diệp Kiều Kiều nghiến răng nghiến lợi: “Mày… Mày chờ đấy! Anh Long sẽ không bỏ qua cho mày đâu!”
Cùng lúc đó, bảo vệ của trung tâm mua sắm chạy tới.
“Hai cô có chuyện gì vậy?”
Diệp Kiều Kiều lập tức khóc lóc kể lể: “Con nhỏ này đánh tôi! Mọi người phải giúp tôi!”
Bảo vệ vóc người lực lưỡng nhíu mày nhìn Ninh Hề Nhi: “Cô à, mời cô đi cùng chúng tôi.”
“Chậc chậc, đây là trung tâm mua sắm tổng hợp của nhà họ Kỷ, dám đến đây gây chuyện, chẳng phải tự chuốc họa vào người sao!”
Thời điểm mọi người bắt đầu xôn xao bình phẩm về Ninh Hề Nhi, từ góc cầu thang, một bóng dáng cao cao bước ra.
Kỷ Dạ Bạch nhíu mày, hắn mới nhận một cuộc điện thoại mà thôi, sao con nhỏ Ninh Hề Nhi ngốc ngếch đó lại bị bắt nạt rồi?
Khí thế của hắn tỏa ra mạnh mẽ, mọi người xung quanh không tự chủ dạt ra nhường đường, người con trai cao lớn tuấn tú đứng đó cứ như thể biến thành một bức tranh đẹp vô hạn.
Sắc mặt của bảo vệ sau khi thấy hắn liền thay đổi lớn, giọng nói không tự chủ hơi run rẩy…
“Hai, cậu hai…?”
“Cậu hai cậu ba cái gì! Các người mau giải quyết vấn đề cho tôi!” Diệp Kiều Kiều phách lối nạt nộ ra lệnh cho bảo vệ: “Bắt con ả bỉ ổi này lại! Loại con gái để người khác bao nuôi như nó, chắc chắn da mặt dày lắm! Các người nên lột sạch đồ cô ta rồi chụp hình tung lên mạng ấy!”
Bảo vệ phát hiện chuyện này đã đi quá xa, Ninh Hề Nhi đâu có gây sự cơ chứ, chỉ sợ ngược lại Diệp Kiều Kiều đang om sòm như điên kia mới là kẻ gây sự!
Ninh Hề Nhi quả thật không nhịn nổi nữa, cô bước lên khoác tay Kỷ Dạ Bạch, giễu cợt nói với Diệp Kiều Kiều: “Xin lỗi nhá, phải để cô thất vọng rồi. Son của tôi, là do vị hôn phu yêu dấu nhà tôi mua cho!”
Vị hôn phu?
Chàng trai tuấn tú cao ráo, trông ngạo mạn bất cần này, lại là vị hôn phu của cô ta?
Hiển nhiên là Diệp Kiều Kiều không tin, trong suy nghĩ của cô ả, Ninh Hề Nhi nhất định phải bị một lão béo vừa đen vừa hôi bao nuôi, bằng không sao có thể đủ tiền mua đồ trong trung tâm mua sắm cao cấp thế này?
Cô ả lại cất giọng the thé chua loét: “Lừa đảo! Ninh Hề Nhi, không ngờ mày không biết xấu hổ tới mức này! Tùy tiện kéo một người qua đường nói là chồng chưa cưới? Ối chà, tao không ngờ mày lại mưu mô như vậy!”
Đám người ngoài hóng hớt cũng có thái độ nghi ngờ: “Mọi người cảm thấy đó có phải bạn trai của cô ta không?”
“Chắc vậy rồi, hai người mặc đồng phục học sinh giống nhau kìa.”
“Lỡ chém gió thì sao!”
Đuôi mắt của Kỷ Dạ Bạch nheo lại, lạnh lùng liếc mấy người bảo vệ: “Gọi các người đến, là để các người đứng hóng hớt đấy à?”
Đám nhân viên bảo vệ hoảng sợ, cúi gập người 90 độ cung cung kính kính: “Cậu hai! Là chúng tôi tắc trách không làm tròn nhiệm vụ, mong cậu thông cảm!”
Trời ạ, làm sao dám chọc vào ông giời con này! Hu hu hu hu họ sẽ không bị đuổi việc chứ?
“Tránh đường! Mau tránh đường một chút!” Một người đàn ông béo tốt nhọc nhằn chen vào, vẻ mặt bày đầy nịnh nọt cười lấy lòng: “Cậu hai, tôi là người phụ trách trung tâm mua sắm này, cậu bớt giận, có yêu cầu gì, cứ giao cho tôi là được!”
Diệp Kiều Kiều thấy quản lý tới liền nhảy cẫng lên, chỉ thẳng mặt Ninh Hề Nhi: “Con này là bồ nhí, nó không chỉ đánh người, còn giả mạo làm vợ chưa cưới của cậu chủ các người! Thật không biết xấu hổ!”
Người đàn ông béo nhíu mày một cái, thấy dáng vẻ diêm dúa của Diệp Kiều Kiều liền chán ghét, nhưng lão vẫn hơi nghi ngờ trong lòng, cậu hai nhà họ Kỷ, vẫn chưa công khai tin cưới hỏi gì, cho nên vị hôn thê này, tới cùng là thật hay giả…
Lão không dám đắc tội Kỷ Dạ Bạch, lại sợ xảy ra sơ suất, chỉ có thể cúi đầu khom lưng chào hỏi: “Cậu hai, cô đây là…”
Kỷ Dạ Bạch cúi xuống, nhìn Ninh Hề Nhi bằng ánh mắt vui vẻ: “Nói đi, quan hệ giữa chúng ta là gì?”
Ninh Hề Nhi ngây người mất một lát, cái tên này, chẳng lẽ muốn cô lặp lại câu “Anh ấy là vị hôn phu của cô” ấy hả…
A, được rồi (T_T), biết sớm thì ban nãy đã không kích động!
Diệp Kiều Kiều thấy cô không dám nói liền đắc ý cười nhạo: “Tôi nói mà, cô ta lừa người! Cô ta chính là bồ nhí! Là con khốn nạn!”
Kỷ Dạ Bạch chớp mắt một cái: “Không muốn nói, thì dùng hành động cũng được.”
“Hành động gì?” Ninh Hề Nhi thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần đừng để cô nói ra cái loại lời thoại xấu hổ đó, bảo cô làm gì cô cũng bằng lòng!
Giây kế tiếp…
Kỷ Dạ Bạch dùng ngón tay thon dài đặt lên đôi môi mỏng hình cánh cung hoàn mỹ: “Hôn tôi.”
Phụt… Sao lại, sao lại thế được?!
A a a! tên Kỷ Dạ Bạch khốn kiếp, biếи ŧɦái này! Hắn lại muốn để cô hôn hắn!
Trước mặt bao nhiêu người như này, chủ động hôn Kỷ Dạ Bạch…
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ninh Hề Nhi đỏ bừng.
Đấu tranh tư tưởng lâu thật lâu, Ninh Hề Nhi rốt cuộc mới lấy hết dũng khí, kiễng chân lên, chu đôi môi mọng, xích lại gần khuôn mặt anh tuấn của Kỷ Dạ Bạch.
Thình thịch, thình thịch…
Trái tim đập quá nhanh, tựa như muốn nhảy vọt ra ngoài.
Bốn mắt nhìn nhau, tầm mắt giao nhau, phản chiếu bóng dáng đối phương trong đáy mắt…
Đến khoảnh khắc quan trọng cuối cùng, Ninh Hề Nhi lại nghiêng người đi, thơm nhẹ lên gò má hắn, sau đó ngượng ngùng che kín mặt.
Người đàn ông mập mạp là một người tinh ý, thấy Kỷ Dạ Bạch có thể nhẫn nại chờ cô thực hiện hành động thân mật như vậy, thế cũng đủ nói lên mối quan hệ không bình thường giữa hai người, lão liền mạnh miệng sai bảo vệ: “Ngây như phỗng ra đấy làm gì! Mau bắt đứa con gái điên khùng ăn nói lung tung này ngay!”