Cục Cưng, Ôm Cái Nào

Chương 13:

Ninh Hề Nhi:...!

"Kỷ Dạ Bạch! Cậu cố ý có đúng không!" Ninh Hề Nhi vừa xấu hổ vừa tức giận đến nỗi mặt đỏ rần rần, cố sức đẩy Kỷ Dạ Bạch ra.

Kỷ Dạ Bạch đang định giải thích là ngoài ý muốn thì điện thoại di động đặt trên sô pha của Ninh Hề Nhi đột nhiên reo lên.

"Chạy ngay đi... trước khi... lòng hận thù cuộn từng cơn... tèn ten ten..."

Tiếng nhạc chuông điện thoại kì quặc như thế, không muốn người ta chú ý đến nó cũng khó, Kỷ Dạ Bạch theo bản năng nhìn lướt qua, đôi mắt phượng hẹp dài lập tức nheo lại.

Anh Cung Tu.

Kỷ Dạ Bạch sa mạc lời, mắc ói muốn chết, lại còn đặt tên là anh Cung Tu! Chịu không nổi luôn!

Sự ác ý từ sâu dưới đáy lòng trào lên, điều đó khiến cho Kỷ Dạ Bạch chẳng những không có buông Ninh Hề Nhi ra, trái lại ngang ngược giữ chặt cánh tay Ninh Hề Nhi, kéo cao lên rồi cố định tay cô trên đỉnh đầu.

Hắn cúi người xuống, đôi môi mỏng mấp máy: "Đúng vậy, tôi cố ý đấy!"

Vô liêm sỉ đến cái trình độ này mà vẫn còn hùng hùng hổ hổ như vậy, ngoài Kỷ Dạ Bạch ra thì đúng là không còn ai khác!

"Cậu đứng lên mau!" Ninh Hề Nhi bực bội dùng chân đá hắn, Kỷ Dạ Bạch nhíu mày, chân dài chen vào giữa hai chân cô tách chúng ra, Ninh Hề Nhi lập tức không thể động đậy.

Cả tay lẫn chân đều bị giam giữ, thêm cái tư thế mập mờ như vậy giữa hai người nữa, mặt Ninh Hề Nhi càng ngày càng đỏ lên.

"Cậu...Cậu đang chòng ghẹo con gái nhà lành đấy à! Kỷ Dạ Bạch, cậu có điểm yếu của tôi nhưng tôi cũng có của cậu! Cậu còn tiếp tục như vậy nữa thì cũng đừng có trách tôi không khách khí!"

Kỷ Dạ Bạch dán sát vào khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của cô, hơi thở như có như không lướt qua gương mặt Ninh Hề Nhi, cảm giác buồn buồn giống như bị lông chim cù lét, còn có chút tê dại.

Hắn cố ý đè thấp giọng, nghe có vẻ càng thêm trầm thấp quyến rũ: "Ninh Hề, con gái ấy, cần phải dịu dàng một chút mới tốt..."

Bờ môi cong cong xinh đẹp quyến rũ của hắn chỉ còn cách cô không đến một xen-ti-mét.

Ninh Hề Nhi nhỏ giọng "A" một tiếng, nhanh chóng nhắm hai mắt lại!

Cái tên khốn này! Chẳng lẽ định cưỡng hôn cô...

Hu hu... Đồ sói háo sắc!

"Cái loại bà chằn lửa dữ dằn giống như cậu..."

Kỷ Dạ Bạch dừng lại, nhanh chóng đứng dậy, rồi trực tiếp vứt Ninh Hề Nhi từ trên sô pha xuống dưới đất.

Ninh Hề Nhi: "..."

Mặt xám mày tro từ trên thảm trải sàn đứng lên, Kỷ Dạ Bạch nhún nhún vai nói: "Tay trơn quá. Cậu hiểu mà."

Hiểu cái con khỉ ấy mà hiểu!

Ninh Hề Nhi giơ nắm đấm lên định đánh hắn, Kỷ Dạ Bạch tránh đi đòn đánh của cô, nhẹ nhàng bâng quơ nói:

"Anh Cung Tu của cậu gọi điện thoại cho cậu kìa, cậu không bắt máy sao?"

Cung Tu?

Ninh Hề Nhi kịp phản ứng lại, cầm lấy điện thoại di động xem, đúng thật là Cung Tu!

Nháy mắt cô liền ném sự khó chịu của mình với Kỷ Dạ Bạch lên tận chín tầng mây, vui vẻ nhận điện thoại: "Alo?"

"Hề Nhi." Giọng nói của Cung Tu vẫn mỹ miều gợi cảm như thế, "Cậu đã đỡ hơn chưa?"

Ninh Hề Nhi mắc cỡ lấy tay bụm mặt.

"Tớ... tớ khỏe lắm."

Trời ạ, Cung Tu đang quan tâm cô này!

Vui quá, vui đến nỗi muốn bay lên trời! Vui đến nỗi sắp nổ tung luôn!

Thấy bộ dáng cô như thiếu nữ mới biết yêu, Kỷ Dạ Bạch ngồi trên sô pha, đôi chân dài bắt chéo, vẻ mặt đầy khó chịu.

Đợi đến lúc Ninh Hề Nhi nói chuyện điện thoại xong, bố mẹ của Kỷ Dạ Bạch cũng đã trở về nhà.

Trên sô pha, một bên là Kỷ Dạ Bạch lạnh lùng, đẹp trai ngời ngời, còn bên kia là Ninh Hề Nhi với vẻ mặt hồng hào, vui phơi phới, Miêu Miêu ngồi ở chính giữa hai người, thế mà lại nhìn trông rất hài hòa một cách không ngờ.

Bà Kỷ lén lút kéo kéo tay áo ông Kỷ nói:

"Hí Hí Hí! Hề Nhi với Dạ Bạch có phải là đang yêu nhau rồi đúng không? Ôi giời ơi, người ta không muốn chết chìm trong hũ đường đâu."

Ông Kỷ xoa xoa đầu vợ, cười dịu dàng.

Bỗng nhiên, Ninh Hề Nhi nhảy ra khỏi sô pha, chạy như bay ra ngoài.

Một chiếc Cadillac dừng lại đậu ngoài cửa.

"Hề Nhi." Cung Tu dựa lưng vào cửa xe, cười cực kỳ quyến rũ.

Ninh Hề Nhi vui vẻ tràn đầy sức sống chạy xuống bậc thềm gọi: "Cung Tu!"

Bà Kỷ ngây ngẩn cả người: "Ơ, chuyện này là sao?"

Ông Kỷ cũng ngơ ngác không hiểu ra sao, ông quay đầu nhìn con trai mình.

Kỷ Dạ Bạch đã đứng dậy khỏi sô pha, những ngón tay thon dài vốn dĩ thả lỏng xuôi hai bên cơ thể bất giác nắm chặt lại.

Rốt cuộc cũng là người từng trải, trong lòng ông Kỷ chợt hiểu ra, không khỏi thở dài.

Nhìn Ninh Hề Nhi sức sống tràn trề nhảy xuống bậc tam cấp, trong mắt Cung Tu lóe lên vẻ lạnh lẽo, nhưng hắn nhanh chóng giấu nó đi một cách khéo léo.

Gã phong độ mở cửa xe bày ra tư thế mời: "Xin mời."

Ninh Hề Nhi cúi đầu ngắm nghía mũi chân của mình nhẹ giọng: "Ừm..."

Thẹn thùng ngồi vào xe, Cung Tu giúp cô đóng cửa xe lại, quay người mỉm cười với ông Kỷ bà Kỷ nói:

"Thưa hai bác, cháu mời Hề Nhi đến làm bạn nhảy đêm nay của mình, trước mười giờ tối cháu sẽ đưa cô ấy về tận nhà."

Ông bà Kỷ đều quen biết Cung Tu, thấy cậu ta nói khách khí như vậy nên cũng khó nói thêm cái gì nữa, chỉ có thể dặn dò: "Trên đường lái xe cẩn thận chút nhé."

"Vâng. Thưa bác trai bác gái cháu đi." Cung Tu khom người, lễ phép chào tạm biệt hai người, xoay người lên xe, lái xe dời đi.

Vừa nghĩ tới Ninh Hề Nhi là gã giành được từ trong tay Kỷ Dạ Bạch, tâm trạng này... thực sự quá sung sướиɠ.

Ninh Hề Nhi thấy hắn cong môi cười, nụ cười quyến rũ ngông cuồng, không kìm được thẹn thùng bụm kín mặt.

Ôi mẹ ơi, tại sao có thể đẹp trai như vậy chứ!

"Hề Nhi, tớ chở cậu đến chỗ này trước đã nhé."

"Ơ? Đi chỗ nào cơ?"

"Bí mật." Giọng nói Cung Tu chứa đựng đầy hàm ý, cực kỳ giàu kinh nghiệm tán gái.

...

Chiếc xe dừng lại trước một tiệm trang điểm nhìn qua rất xa xỉ lộng lẫy.

Cung Tu là khách VIP có thẻ bạch kim của cửa tiệm này, gã vừa đến thì ngay lập tức đã có nhân viên ra dẫn gã và Ninh Hề Nhi đi vào.

"Giúp tôi trang điểm cho người bạn kia, để cô ấy có thể đến tham gia buổi vũ hội." Cung Tu dặn dò xong xuôi với nhân viên, quay đầu cong môi nở nụ cười quyến rũ nhìn Ninh Hề Nhi.

Ninh Hề Nhi đỏ mặt đi thay quần áo và trang điểm, Cung Tu đứng tại chỗ, cười lạnh một tiếng.

Ánh mắt của Kỷ Dạ Bạch xem ra không được tốt lắm thì phải, thật sự không

biết thằng đó thích điều gì ở đứa con gái này nữa.

Gã đi thay bộ vest, chỉ đơn giản sấy phần tóc phía dưới, Kimi - nhà tạo mẫu tóc quen thuộc của gã cười hỏi: "Bạn gái cậu à?"

Cung Tu nhíu mày hỏi: "Tại sao anh lại cho rằng cô ta là bạn gái của tôi?"

"Chậc... Điều này cũng đúng, cô ta không phải kiểu mà cậu thích." Kimi xoa xoa cằm, "Nhưng mà trông cũng rất được đó!"

Cung Tu chỉ cười không nói lời nào, buồn chán lật lật tạp chí thời trang.

Sau hai tiếng đồng hồ dài dằng dặc, cuối cùng cửa phòng trang điểm cũng mở ra.

Cung Tu ngẩng đầu lên, thứ đầu tiên đập vào mắt gã chính là đôi chân thẳng tắp nhỏ xinh, nhìn lên phía trên là chiếc váy màu xanh dương được cắt may phù hợp với cơ thể, ôm trọn lấy dáng người của cô gái đang thì trưởng thành, vòng eo nhỏ có thể ôm bằng một cánh tay, đường cong đầy đặn nuột nà. Chiếc váy thiết kế hở vai làm nổi bật lên xương quai xanh xinh đẹp, cuốn hút.

Khuôn mặt trang điểm nhẹ, nhân viên trang điểm chỉ dành công sức vào việc tô điểm đôi môi, viền môi là màu hồng nhạt như cánh hoa anh đào, càng vào sâu trong lòng môi màu càng đậm, dưới ánh đèn, cả người cô trắng nõn gần như trong suốt, tinh tế giống như là một món đồ sứ thượng hạng.

Cuốn tạp chí trong tay Cung Tu rớt xuống đất nghe cái bộp.

Gã hơi hoảng hốt, dường như không tin nổi người mang khuôn mặt xinh đẹp xuất chúng, động lòng người trước mắt này và con nhóc mặt tròn trịa, dáng người mập mạp, tóc ngắn cũn là cùng một người.

Ninh Hề Nhi lo lắng, bứt rứt kéo kéo làn váy hỏi: "Xấu... nhìn xấu lắm hả?"

Trời ơi... Chẳng lẽ cô dọa sợ Cung Tu luôn rồi?

...

Phía ngoài cánh cửa kính lớn của phòng chờ trang điểm, một chàng trai cao to mặc áo khoác ngoài dày cộm, quấn khăn quàng cổ, đeo kính râm khó chịu hừ một tiếng bằng mũi.

Cái con nhóc thối Ninh Hề Nhi kia mặc váy vào thật sự là...

Quá xấu, xấu muốn chết!