Hai người chỉ còn cách nhau có mấy xen-ti-mét.
Ninh Hề Nhi đỏ mặt.
Mùi hương bạc hà thơm ngát, mát lạnh thoang thoảng trên người hắn phả vào mặt cô.
Cô lùi về phía sau trốn tránh, nhưng đằng sau lưng là ghế dựa, muốn lui cũng không thể lui.
"Tôi không muốn đi bệnh viện!" Ninh Hề Nhi khẩn trương nói.
Bệnh viện... đó là nơi cô không muốn đặt chân đến nhất trong cuộc đời này.
Chính ở nơi ấy, cô mất đi người mẹ của mình...
Ngón tay của Kỷ Dạ Bạch dí lên cái trán của cô, khóe miệng thoáng nhướng lên trêu chọc: "Nhưng nơi này của cậu, bị bệnh không nhẹ nha..."
What?
Lại còn dám nói đầu óc cô có bệnh á?
"Kỷ Dạ Bạch, tôi liều mạng với cậu! Quân tử thà chết chứ không chịu nhục có hiểu không hả!" Ninh Hề Nhi nháy mắt nổi điên, vung nắm đấm nho nhỏ về phía Kỷ Dạ Bạch.
Kỷ Dạ Bạch ung dung tránh đi, bàn tay to lớn của hắn nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Ninh Hề Nhi.
"Còn quậy nữa, tôi sẽ... không bỏ qua cho cậu nữa đâu đó."
Giọng nói khàn khàn trầm thấp như có ý tứ khác.
Ninh Hề Nhi giật tay mình lại, thở hồng hộc nói: "Tóm lại là tôi sẽ không đi."
"Muốn không đi thì cũng đơn giản thôi." Kỷ Dạ Bạch dựa vào cửa xe, kéo lỏng cà vạt, thái độ ngang ngạnh trông như mấy tên cậu ấm nhà giàu chỉ biết ăn chơi, "Vậy sau này ở trong trường học, cậu phải nghe lời anh đây."
"Không nghe!"
"Vậy thì đi bệnh viện."
"A a... Cậu sao có thế độc đoán như thế chứ, có còn... nhân quyền hay không?" Ninh Hề Nhi khó chịu phồng má lên.
Kỷ Dạ Bạch nói với giọng điệu lười biếng, nhưng lời nói ra lại khiến người ta nghẹn họng, nhìn trân trối: "Bởi vì, tôi là Kỷ Dạ Bạch."
"..."
Hai người đấu khẩu cả nửa ngày, cuối cùng Ninh Hề Nhi phải ký kết một loạt hiệp ước không công bằng mới xem như kết thúc trận cãi vã này.
Tiết học buổi chiều hai người cũng không có tâm trạng để đi, Kỷ Dạ Bạch lái xe đưa Ninh Hề Nhi về thẳng nhà.
Ninh Hề Nhi nhét một cây kẹo mυ'ŧ vào miệng, cắn rộp rộp, nuốt xuống, lại bóc cây nữa, tiếp tục cắn, dùng việc này để giải tỏa nỗi khó chịu của cô đối với Kỷ Dạ Bạch.
Kỷ Dạ Bạch cong môi, nhóc con thối tha, đấu với anh à, còn non lắm!
Ninh Hề Nhi trở về, vọt vào phòng tắm tắm rửa, còn chưa kịp sấy tóc, dưới lầu liền vang lên một
loạt tiếng chuông cửa.
Cửa phòng Kỷ Dạ Bạch mở ra, giọng điệu muốn đánh đòn vang lên: "Ninh béo ú, còn không mau đi ra mở cửa?"
"Tôi cũng chẳng phải nữ giúp việc nhà cậu, cậu dựa vào cái gì sai khiến tôi hả!" Ninh Hề Nhi khó chịu bĩu bĩu môi.
"Lề mề cái gì! Mau đi nhanh đi, bằng không thì anh đây sẽ đưa cậu đến bệnh viện!"
Tên xấu xa, đồ không biết xấu hổ!
Ninh Hề Nhi bực bội đi mở cửa, sao cô có thể quên mất nhỉ, cô biết rõ sở thích của Kỷ Dạ Bạch thì đương nhiên Kỷ Dạ Bạch cũng biết rõ cô sợ cái gì rồi.
Không ngờ lại lợi dụng cái nhược điểm không thích bệnh viện của cô. Thật đáng ghét mà!
Tức giận mở cửa ra, ngoài cửa đứng một chàng trai chuyển phát nhanh, anh chàng đó mỉm cười đưa ra một gói hàng:
"Xin hỏi cô có phải là cô Ninh Hề Nhi không?"
"Là tôi."
"Đây là chuyển phát nhanh của cô, làm phiền cô ký nhận."
Ninh Hề Nhi ký tên, rồi nhận lấy gói hàng.
Gần đây cô nhớ mình hình như không có mua sắm qua mạng mà nhỉ, Ninh Hề nhi khó hiểu mở gói hàng ra, chỉ thấy bên trong đặt một bộ đồng phục đi học mới tinh.
Áo sơ mi màu trắng, cà vạt màu tím, áo khoác màu đen thêu huy hiệu hoa anh đào của trường Trung học Phổ thông Mộc Anh, phối cùng với váy xếp ly cùng màu, vừa khéo léo vừa không mất đi sự trang nhã, làm cho người khác chỉ cần nhìn thôi là đã thích.
Ninh Hề Nhi không thể chờ đợi được nữa chạy về phòng thay quần áo.
Áo len có vẻ hơi chật, cô mất một lúc mới cởi nó ra được, cửa phòng bỗng nhiên bị người khác đẩy ra, tiếng nói quen thuộc truyền đến:
"Vừa rồi ai ấn chuông cửa thế? Này... Ninh Hề Nhi cậu bị biếи ŧɦái à, làm gì mà cởϊ qυầи áo!"
Ninh Hề Nhi ngơ ngác ngây người mất mấy giây, mới "A" thét lên một tiếng chói tai:
"Cậu mới là tên biếи ŧɦái thì có! Mau đi ra ngoài, Kỷ Dạ Bạch, cậu cút ra ngoài cho bà!"
Cô cầm lấy đồng phục trường học che trước ngực, tuy bên trong còn có áo ngực nhưng bị một tên con trai nhìn chằm chằm thì dù là ai cũng đều xấu hổ!
Thái độ của Kỷ Dạ Bạch bình thản nói: "Lần sau nhớ kỹ đóng cửa!"
Ninh Hề Nhi chán nản nói: "Tôi đóng đó chứ! Là chính cậu vào không gõ cửa đấy!"
"Nhà này là của anh đây thì tại sao anh đây phải gõ cửa!" Kỷ Dạ Bạch nhíu mày, nhìn lướt qua Ninh Hề Nhi một cái, "Cái loại con gái chân thì ngắn, eo thì thô như cậu, có cái gì đáng để nhìn à!"
Thật độc miệng quá mà!
Ninh Hề Nhi cực kỳ tức giận, đi tới cửa sập mạnh cửa phòng lại!
"Cút!"
"Hừ, có cái gì mà anh đây chưa từng thấy chứ."
Nghe được tiếng nói ngoài cửa, Ninh Hề Nhi không kìm được trợn ngược mắt lên, khinh thường.
Vừa độc mồm vừa mặt dày vô sỉ!
Kỷ Dạ Bạch, cậu là cái đồ rác rưởi!!!
...
Kỷ Dạ Bạch lấy chai nước trong tủ lạnh ra rót một cốc, uống một hơi hết sạch.
Rót thêm ly nữa, trong đầu lại nhớ tới hình ảnh vừa nãy...
Vòng eo mảnh khảnh, áo ngực màu hồng, bao trọn lấy vòng một căng tròn no đủ...
"Khụ khụ khụ khụ..." Đang uống thì bị sặc.
Kỷ Dạ Bạch thở hổn hển, bình phục tâm tình lại, nhìn đồng hồ, đã đến giờ tan trường của nhà trẻ Miêu Miêu theo học, anh cầm lấy áo khoác ngoài, đi bộ ra ngoài đón Miêu Miêu.
Nhà trẻ Miêu Miêu học cách khu biệt thự bên này rất gần, đi bộ chưa tới 10 phút là tới.
Kỷ Dạ Bạch một tay bế Miêu Miêu, một tay khác đút trong túi, vừa đẹp trai vừa nam tính, nhận được rất nhiều ánh mắt ghen tị của các bạn nhỏ khác.
"Anh hai, mặt của anh tại sao lại đỏ như vậy?" Miêu Miêu tò mò hỏi.
Kỷ Dạ Bạch mất tự nhiên nói: "Trời lạnh, bị cóng thôi!"
"Ồ..." Miêu Miêu chớp chớp đôi mắt to tròn, "Anh hai đi nhanh lên đi, em muốn về nhà tìm chị Hề Hề, chị ấy nói muốn cùng Miêu Miêu rải cánh hoa vào bồn tắm, ngâm mình tắm bồn tắm, chà chà rửa ráy, tắm cho thơm phức!"
Tắm cho thơm phức...
Trong đầu Kỷ Dạ Bạch đột nhiên nhảy ra hình ảnh nào đó khó mà diễn tả được.
Vài giây đồng hồ sau, Miêu Miêu khó xử nói: "Anh hai, mặt của anh, bị cóng đỏ hơn rồi kìa!"
"Con nít con nôi biết cái gì! Câm miệng!"
"..."
...
Kỷ Dạ Bạch ôm Miêu Miêu đi vào nhà, Ninh Hề Nhi thì đang nằm trên sô pha xem phim truyền hình.
"Chị Hề Hề!" Miêu Miêu chạy bình bịch vào nhà bằng đôi chân nhỏ ngắn cũn, cô bé nhào vào trong ngực Ninh Hề Nhi, "Ôm ôm!"
Ninh Hề Nhi cười tủm tỉm ôm lấy cô bé, véo khuôn mặt nhỏ nhắn của bé:
"Miêu Miêu, hôm nay có ngoan hay không nè? Có nghe lời của cô giáo không đó?"
"Dạ có! Em còn lấy được phiếu bé ngoan in hình bông hồng luôn đó!" Miêu Miêu lấy phiếu bé ngoan ra khoe với Ninh Hề Nhi.
"..."
"Yêu em thì anh hãy hôn em, yêu em thì anh hãy đến ôm em một cái..." Khoe phiếu bé ngoan xong, Miêu Miêu liền vui vẻ học theo bài hát trên TV múa máy, cái mông nhỏ ưỡn tới ẹo lui, giống một chú cá béo ú tròn trịa ngọt ngào.
Kỷ Dạ Bạch đi tới, phát hiện Ninh Hề Nhi đang tính sai Miêu Miêu đi mua đồ thay mình.
"Miêu Miêu, chị cho em năm đồng, em đi mua hai cây kẹo mυ'ŧ lớn trở về có được không nè... Hai người chúng ta mỗi người một cái!"
Kỷ Dạ Bạch không nhịn nổi chế nhạo cô: "Ninh Hề Nhi cậu lười chảy thây thì thôi đi! Đến ngay cả Miêu Miêu cậu cũng không biết ngượng mà mà sai con bé nữa hả!"
Ninh Hề Nhi cây ngay không sợ chết đứng nói: "Người lớn nhờ chút chuyện, con nít bị nhờ chạy đi làm là chuyện rất bình thường!"
Hét xong, cô giống như vừa ý thức được cái gì, cầm lấy cái gối ôm che trước ngực, đầy phòng ngự trợn trừng mắt với Kỷ Dạ Bạch: "Đừng có qua đây! Đồ sói háo sắc!"
"Ai mà thèm nhìn cậu!" Kỷ Dạ Bạch ghét bỏ hừ một tiếng, đi lên phía trước, Miêu Miêu múa may nhảy nhót không cẩn thận đυ.ng vào hắn. Bị vấp, cả người Kỷ Dạ Bạch nhào về phía Ninh Hề Nhi đang ngồi trên sô pha.
Do đó tư thế của hai người liền biến thành...
Kỷ Dạ Bạch nằm ở trên, Ninh Hề Nhi bị đè ở dưới.