Của Ta Xinh Đẹp Hiệu Trưởng Mẹ

Chương 2: Phòng thử đồ

Chương 2: Phòng Thử Đồ

Lại thêm tính cách của mẹ lại là loại người rất chính trực, cho nên rất khinh thường làm những việc này. Làm một phó hiệu trưởng, nếu không có thu nhập đen, nhiều nhất cũng chỉ là lương của trường học với trợ cấp mà thôi. Nhiều nhất thì năm mới kỳ nghỉ lễ phát chút gạo, dầu, muối.

Cho nên cuộc sống của gia đình tôi khá lắm thì coi như là tạm ổn, ít nhất phòng ở cũng không tệ, so với cuộc sống quan chức trong đô thị tốt hơn nhiều.

Theo thói quen lσạи ɭυâи mà nói, thân là một người con trai, nếu người mẹ bảo thủ như thế, thế thì sao lại nổi sắc tâm? Để câu chuyện tiếp tục thế nào? Thế thì từ từ đọc tiếp đi.

Một buổi chiều, tôi vừa tan học về nhà. Phát hiện mẹ đã về nhà trước tôi, ở trong trường mẹ rất ít cùng tôi đến trường rồi cùng về, nói là tránh người khác đàm tiếu, hơn nữa cũng vì không cho tôi dựa vào bà ở trong trường có cảm giác vượt trội. Thật là một người mẹ thành thật lại nghiêm túc.

Mẹ lúc này đã thay một bộ quần áo khác với buổi sáng ra ngoài, mọi người đều biết thời tiết tháng tư cũng không nóng lắm, nhưng nhìn thấy mẹ mặc một chiếc áo len màu vàng nhạt, bên trong là một cái áo sơ mi trắng.

Một cặp đỉnh vυ' khổng lồ không rõ kích thước được bao bọc bên trong, và như mọi khi, nút ở đường viền cổ áo đều được thắt chặt, bên dưới là chiếc váy màu xám rất bình thường, lộ ra một nửa bắp chân trắng nõn và thon thả.

Đôi chân ngọc và bông sen vàng dài 36 tấc để cho đôi bàn tay xinh xắn của bà xỏ vào một đôi dép đế bằng. Chưa kể từ nhỏ đến lớn, thật sự chưa từng thấy mẹ đi giày cao gót, đến đi làm bà cũng là đôi giày nhỏ. Cái đầu nhỏ đáng yêu đó như đang chào hỏi tôi. Đương nhiên rồi, từ lúc này tôi còn chưa có ham muốn với mẹ, cho nên sẽ không xuất hiện xúc động muốn đi liếʍ gót chân của bà.

Mẹ ngẩng đầu nói với tôi: “Vừa đúng lúc, cùng mẹ đi chợ mua sắm một chuyến đi”.

“Đi chợ làm gì?” Tôi hỏi, vì bình thường mẹ rất ít đi dạo.

“Mẹ ngày mai phải tham gia một buổi thuyết trình học thuật, vì có thể cho các trưởng bối trong giới học thuật để lại chút ấn tượng tốt, mẹ đương nhiên không thể tùy tiện tham dự được.”

Vì vậy, cặp sách của tôi vừa đặt xuống liền cùng mẹ đi mua sắm, lúc chiều người đi mua sắm không nhiều, chỉ có thể thấy lác đác mấy người qua lại. Đi vào bên trong trung tâm mua sắm, một loạt sản phẩm rực rỡ hiện ra trước mặt khiến người ta lóa mắt.

Rõ ràng mẹ sớm đã quen thuộc với một cửa hàng và vừa ý. Trực tiếp kéo tôi đi vào trong, quả nhiên, mẹ tới một cửa hàng mà bình thường hay tới mua. Bà chủ trong cửa hàng là một người phụ nữ trung niên, quen mẹ từ lâu rồi. Cho nên mẹ mỗi lần mua quần áo đều tới đây trước.

“Thục Nhàn, hôm nay sao lại có thời gian rảnh tới đây thế, còn mang theo cả con trai cả tới”

“Không phải là nghe nói chị Hoa gần đây mới nhập vài kiểu hàng mới sao, đến đây ủng hộ cho chị thôi”, mẹ khách sáo với đối phương một chút.

“Ít lại, lại không phải không biết cô, khẳng định là trong trường học lại có hoạt động quan trọng nào rồi”, Người phụ nữ trung tuổi tên chị Hoa nói đùa với mẹ.

“Ha ha, bị chị nhìn thấu rồi”, Vừa nói mẹ cừa ở trong cửa hàng nhìn quanh.

Sau khi mẹ nhìn một lúc, chỉ thấy chị Hoa mở miệng nói: “Thật là không hiểu nổi cô, rõ ràng có một tướng mạo xinh đẹp nhưng lại không thích ăn mặc cho lắm. Thật là uổng phí cái dáng đẹp mà ông trời bàn tặng cô.”

“Ăn diện đẹp như thế làm gì, cho mấy kẻ đàn ông xấu xa chiếm hời, chỉ cần chồng em biết em xinh đẹp là được rồi”

“Cô cả ngày ăn mặc như thế, tôi là chồng cô sớm đã nhìn chán rồi”

“Mới không thế ấy…”

Ở bên cạnh tôi rất muốn nói, con cũng nhìn chán rồi, thật sự thiệt cho cha có thể nhiều năm như thế cũng không nhắc tới, nếu đổi là người chồng khác, sợ là sớm đã ghét bỏ rồi, thậm chí còn có thể đã ra ngoài tìm vợ bé rồi.

Thật ra là tôi không biết mẹ bên trong “vật chất thật” của mẹ mà thôi, nếu không đánh chết cũng sẽ không nói như thế.

Ở trong cửa hàng xem một lúc, mẹ chọn ra một chiếc áo sơ mi sáng màu hơn và bước vòa phòng thử đồ, trong khi tôi tìm một góc bên ngoài để nghịch điện thoại. Dì Hoa tiếp tục cúi đầu làm việc của bà ấy.

Lúc tôi đang chơi “chú chim nhỏ phẫn nộ” đúng lúc qua bàn, lại nghe thấy âm thanh của mẹ từ trong phòng thử đồ truyền ra, “Tiểu Phong, có thể giúp mẹ gọi dì Hoa một chút không?”

Tôi nghe thấy tiếng mẹ gọi xong thì từ trên ghế đứng lên, tìm kiếm tứ phía tìm bóng dáng của dì Hoa, nhưng phát hiện lúc này trong cửa hàng không bóng người, dì Hoa không biết chạy đi chỗ nào rồi.

“Mẹ, dì Hoa hình như không ở đây, có chuyện gì không?”

Trong phòng thử đồ trầm lắng một chút, âm thanh của mẹ lại lần nữa truyền tới, “Thế Tiểu Phong con vào đây một chút đi.”

“Hả?” mẹ cư nhiên bảo tôi vào trong phòng thử đồ, phải biết đây là lần đầu tiên trong đời, mẹ ở trong nhà thay quần áo đều đóng chặt cửa. Hôm nay thật sự một ngày hoang dã rồi.

Sau khi đi vào phòng thay đồ, nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng che ngực nhưng đôi vai trắng như tuyết lộ ra trong không khí, tôi thấy mẹ tôi đang mặc chiếc áo dài rực rỡ mà mẹ vừa mang vào, chỉ có điều khóa đằng sau bị mắc kẹt rồi, không thể lên cũng không thể cởi ra, cho nên mẹ mới gọi bản thân vào trong.

Mẹ che ngực, chiếc áσ ɭóŧ ren màu tím hiện ra, lúc đó nhận thức của tôi là áo ngực lớn, ngực to thế nào thì áσ ɭóŧ to như vậy. Mặc dù khe hở giữa áo bị bàn tay của mẹ chặn lại rồi, nhưng vẫn có một tia sáng mùa xuân lớn màu trắng như tuyết ở bên mà tôi chụp được.

Trần Thục Nhàn bị ánh mắt con trai của mình nhìn chằm chằm thế, trong lòng sớm đã xấu hổ, khuôn mặt bà ngay lập tức bị một màu đỏ tươi bao phủ, không ngờ, nhiều năm như vậy, thân thể mà bà nâng niu như ngọc, hôm nay lại thực sự bị con trai nhìn thấy, cho dù chỉ là một phần cảnh xuân, nhưng đối với sự bảo thủ của bà mà nói, nó đã ảnh hưởng rất lớn đến quan niệm truyền thống của bà.

Bà vẫn luôn mặc quần áo có một đặc điểm, đó là kích thước vòng ngực đã được thay đổi, nhưng hôm nay không biết đã xảy ra chuyện gì, cư nhiên quên mất nhìn số đo trước ngực, dẫn đến bà vì bộ ngực quá to mà khiến cái khóa sau lưng kéo đến hỏng luôn. Bà vốn là muốn tìm chị Hoa, nhưng nghe thấy con trai nói chị Hoa không có, không còn cách nào khác, ai biết chị Hoa lúc nào quay về, bản thân tóm lại cũng không thể cứ ở đây, bất đắc dĩ chỉ có thể tìm con trai mình. Tuy tuổi của con trai đã vào thời kỳ thanh xuân, nhưng trong lòng các bà mẹ trong thiên hạ, con trai đều vĩnh viễn như thế.

Bà cũng không nghĩ tới con trai vào xong, sẽ nhìn bản thân chằm chằm. Bà cũng không nghĩ tới bản thân đã sắp thành bà già rồi, cư nhiên còn có thể hấp dẫn con trai đến bước này. Không biết vì cái gì, trong lòng thật sự vừa ngại ngùng vừa âm thầm thích.

Trần Thục Nhàn càng không ngờ tới là, vì bà vừa mới thay quần áo, cho nên tháo luôn cả cái kính đen già xuống, lộ ra vẻ đẹp tuyệt trần luôn bị che lấp người khác không thấy. Khiến Hạ Lưu Phong sững sờ tại chỗ, ngây ngốc rất lâu không thể động đậy.

Trần Thục Nhàn không còn cách nào khác, đành phải xấu hổ mà quát lên: “Con còn ngẩn ra đấy làm gì, còn không nhanh qua đây”

Tỉnh lại, tôi vội vàng đi tới, thầm rủa trong lòng đây là mẹ của mình, sao tôi có thể có tạp niệm kia, đáng chết.

Nhưng dù vậy, bản thân vẫn là không thể kìm được con sâu nhỏ trong lòng đang không ngừng khuấy động bản thân. Đi tới sau lưng mẹ, nhìn những khớp xương trắng như tuyết lộ ra trong không khí, và làm da trắng nõn mịn màng có thể bị phá vỡ bởi những viên đạn thổi qua, chỉ là nhìn mà đã khiến hắn mất bình tĩnh rồi.

Nhưng vẫn may không có thất thần quá lâu, chỉ là mấy giây mà thôi, vội vàng hít một hơi thật sâu, xua đuổi những ý nghĩ xấu xa ra khỏi tâm trí. Tôi nhẹ nhàng kéo khóa xuống, tuy biest nó không vừa nên tất nhiên sẽ không mặc nó vào nữa.

Tại thời điểm kéo xuống hoàn toàn, đầu của tôi tình cờ được nâng lên, chiều cao của tôi chính xác thẳng hàng với góc ngực của mẹ, bộ ngực to trắng như tuyết sâu trong chiếc áσ ɭóŧ ren màu tím bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ thị giác đến nỗi một chiếc lều cao đột nhiên căng phồng lên dưới đáy quần của tôi.

Có lẽ là so c̠ôи ŧɧịt̠ bên trong to quá, đứng sau lưng mẹ mà cái lều của tôi dựng lên thật sự đã chạm đến mông mẹ rồi, cái cảm giác thịu săn chắc và mềm mại truyền qua c̠ôи ŧɧịt̠ của tôi khiến tôi sôi máu lên gần như không thể kìm lại được, chính đầu óc của mình tràn ra đầy ý nghĩ muốn đem mẹ đè dưới thân.

Tôi có thể cảm nhận được cái chạm vào bờ mông đẹp đẽ của mẹ, làm sao mẹ không cảm nhận được, cơ thể tới là vì mẹ, sao có thể không biết chọc vào mông bà là cái thứ gì. Cách một lớp vải, vẫn có thể cảm nhận được cái nóng rực truyền tới từ người đàn ông, khiến bà tức khắc toàn thân nóng bừng, đồng thời thiếu chút nữa mà mất đi lý trí.

Nhưng cuối cùng Trần Thục Nhàn từng trải qua loại chuyện này, sau khi hơi choáng váng, đã bị người đàn ông từ bên ngoài chọc vào mông mình, hơn nữa người đàn ông này còn là con trai của mình, vì vậy bà tức giận nói với giọng tức giận và xấu hổ.

“Còn không mau đi ra ngoài.”

Tôi biết bản thân làm sai, nghe thấy giọng mẹ kìm nén, sợ mẹ nổi giận nên đã rời đi.

Mẹ từ phòng thử đồ đi ra không nói một lời, tôi cũng không dám chủ động nhắc tới, chỉ cúi đầu đi theo, một lúc lâu sau, chị Hoa cũng quay lại, chị ấy không để ý rằng bầu không khí giữa tôi và mẹ đang rất khó xử.

Cười nói: “Trần Thục Nhàn xong rồi à? Vẫn là theo thay đổi kích cỡ trước ngực như cũ? Chồng cô thật sự là có phúc khí đấy”, nói xong thò tới ánh mắt đầy thâm ý. Tuy thấy tôi ở đấy không tiện nói mấy chuyện riêng tư giữa phụ nữ. Mẹ vì chuyện vừa nãy, tâm tình còn chưa khôi phục, lúc này căn bản không có tâm tư đùa, đối mặt với dì Hoa cố tình nói đùa, chỉ là cười khẽ theo, cũng không nói thêm gì.

Tay nghề cửa dì Hoa thật sự là không vừa, chỉ chưa đầy nửa giờ đã sửa xong áo, một chút cũng không nhìn ra có vết sửa lại, khó trách mẹ mỗi lần mua quần áo đều tới chỗ dì Hoa.

Trên đường về nhà, tôi cũng không cùng mẹ nói chuyện, bầu không khí trầm mặc có hút kỳ quái, tôi thật không nhịn được nữa, vẻ mặt tôi hơi áy náy, nói với mẹ: “Xin lỗi mẹ, con…không phải cố ý đâu.”

Đột nhiên nghe thấy tôi nói thế, trên mặt mẹ có chút kinh ngạc, rõ ràng là không nghĩ tới tôi sẽ xin lỗi. Rất nhanh bà cũng đột nhiên nói :”Không sao, là mẹ quên mất, con trai mẹ đã lớn rồi…”. Không biết vì sao, nói đến lớn. Trương Thục Nhàn đột nhiên nghĩ tới cái đâm vào mông mình của con trai, cảm giác nóng rực kia, khiến mặt mẹ lại lần nữa in hai vệt ửng hồng.

Bà nhanh chóng phản ứng lại, tự mắng bản thân mình đang nghĩ gì thế, đó là con trai bà. Tuy nhiên, ngoài mặt vẫn điềm nhiên nói: “Hãy coi sự việc hôm nay là một tai nạn chưa từng xảy ra.”

Tôi gật đầu, nhưng thật sự có thể coi nó chưa từng xảy ra sao? Khuôn mặt xinh đẹp của mẹ tôi, cặp mông mềm mại gợi cảm không gì sánh bằng cho dù chỉ là thoáng qua, sự đυ.ng chạm từ c̠ôи ŧɧịt̠, bây giờ tôi không thể không cảm thấy nóng.

Trong cơ thể bảo thủ của mẹ, rốt cuộc là ẩn chứa loại xeton gì…

Nhìn tấm lưng cong hoàn mỹ của mẹ trước mặt, ngẩng đầu nhìn trời, câu chuyện sẽ phát triển như thế nào, tôi với mẹ nên đi thế nào đây…

Ps: Nếu bạn đã đọc đến đây vui lòng bấm nút “Theo dõi” khi tôi thêm chương, bạn sẽ nhận được thông báo.