Bút Ký Giải Phẫu Có Thật: Sổ Điều Tra Của Một Pháp Y Về Nguyên Nhân Tử Vong

Phần 13 - Chương 7: Cống thoát nước nhà bạn có tóc không? Có người đã mất mạng vì điều đó (1)

07.

Cuộc họp phân tích vụ án của đội cảnh sát hình sự kéo dài rất lâu, có quá nhiều manh mối, cái nào cũng phải điều tra đến cùng.

Ví dụ như đi bắt Tống Lão Ngũ càng sớm càng tốt, tìm ra “người mua”, đương nhiên có khi gã không biết người mua là ai. Chẳng hạn như tiếp tục điều tra theo dõi, có thể có một tên sát thủ khác làm “bảo hiểm kép” gϊếŧ sai người, dù cho xác suất xảy ra việc này rất thấp. Ví dụ như điều tra lại tài xế Tiểu Triệu của Vương Hồng Giang, hắn là một trong những người cuối cùng tiếp xúc với nạn nhân trước khi chết. Ví dụ như phải tra ra chủ nhân của sợi tóc dài được tìm thấy trong phòng tắm của Vương Hồng Giang.

Tôi ngồi trong phòng làm việc, nhìn những bức ảnh khám nghiệm tử thi trên màn hình máy tính, than thở cuộc đời thật vô thường. Người giàu như vậy, nói mất là mất. Nhà cửa, tiền bạc, thậm chí là vợ con sau này đều sẽ thuộc về người khác.

Người kiểm tra dấu vết đưa tài liệu khám nghiệm cho tôi. Tôi vừa ký tên, đóng lại thì chợt nhìn thấy nhiệt độ được ghi trên trang đầu là "17°C".

“Nhiệt độ có chính xác không?” Tôi ngây người.

"Chính xác mà. Trong phòng ngủ có một cái nhiệt kế đó.” Người kiểm tra dấu vết nói.

Tôi chợt nhận ra bản thân có thể đã mắc phải một sai lầm chết người.

Hôm khám nghiệm tử thi, dựa vào thức ăn chưa tiêu hóa trong dạ dày của Vương Hồng Giang, tôi và trợ lý xác định ông ta chết vào khoảng một giờ sau khi ăn. Kết hợp với độ cứng và tình trạng của thi thể có thể suy ra thời gian chết của Vương Hồng Giang là khoảng mười giờ tối thứ bảy.

Khi vào nhà dò xét liền cảm thấy bên trong rất lạnh, còn nghĩ là do chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm quá lớn. Tôi đã không tính đến sức ảnh hưởng của nhiệt độ đến hiện tượng xác chết.

Thời gian tử vong của Vương Hồng Giang lẽ ra phải sớm hơn! Tôi vỗ đầu hối hận.

Trợ lý nói: "Mùa này thường không bật điều hòa. Sao nhiệt độ bên trong và bên ngoài chênh lệch nhiều như vậy chứ.”

“Ừ, lúc đó tôi cảm thấy nhiệt độ trong nhà hơi thấp nên đã đặc biệt kiểm tra tất cả điều hòa, chúng đều tắt mà.” Người kiểm tra dấu vết vỗ ngực cam đoan với tôi.

Nhưng mấy giây sau, giọng điệu của anh ta thay đổi: "Vậy tôi đến hiện trường một lần nữa.”

Nửa giờ sau, nhân viên kiểm tra dấu vết gọi đến, nhiệt kế trong nhà Vương Hồng Giang lúc này là 27 độ, cao hơn 10 độ so với lúc anh ta khám nghiệm hiện trường. Ngoài ra, nhiệt độ hiển thị trên điều khiển máy lạnh là 16 độ nhưng đó lại là chức năng hẹn giờ.

Nhiệt độ môi trường thấp, sự biến đổi của tử thi diễn ra chậm, thời gian chết của người chết phải được dịch về phía trước. Xem ra, thời điểm Vương Hồng Giang chết là vào buổi chiều hoặc chạng vạng tối. Nói cách khác, lúc mười giờ tối Vương Hồng Giang đã chết từ lâu.

“Khó trách!” Kỹ thuật viên kiểm tra dấu vết nói: “Cuộc gọi cuối cùng hiển thị trong nhật ký cuộc gọi của Vương Hồng Giang là vào lúc hai giờ, tôi còn đang băn khoăn buổi tối ông ta dùng cách gì để liên lạc kêu tài xế đến đón ông ta.”

Mặc dù suy luận thời điểm tử vong là điều khó khăn trong ngành pháp y, nhưng trong lòng tôi vẫn tràn ngập sợ hãi và tức giận: "Ai lại âm hiểm như vậy, cho tôi một nan đề. Nhất định phải tìm ra hắn ta!”

Tôi lập tức đứng dậy đi đến văn phòng của đội trưởng. Tôi biết rõ điều này có nghĩa là gì, tôi sẽ bị phê bình, thậm chí là bị xử phạt nhưng tôi chỉ có thể làm thế.

“Cậu có chắc không?” Đội trưởng hỏi.

Tôi nói: “Con người sẽ nói dối nhưng xác chết thì không!”

"Được rồi! Vốn dĩ vụ án này đang đi vào ngõ cụt, bây giờ lại có manh mối rồi.” Nghe đội trưởng nói thế, tinh thần tôi cũng buông lỏng.

Vấn đề trước mắt - nếu Vương Hồng Giang đã chết vào buổi chiều thì hành trình buổi chiều và buổi tối của Vương Hồng Giang lúc trước là sai hoàn toàn. Mà hành trình trong khoảng thời gian đó phần lớn là do tài xế Tiểu Triệu cung cấp.

Tiểu Triệu đã nói dối.