Ác Linh Quốc Gia

Quyển 4 - Chương 17

Tào Kim Hải vừa nói, vừa quệt ngang những giọt mồ hôi không ngưng lăn trên trán.

"Lúc ấy, phản ứng đầu tiên của tao là nhanh chóng về lại giường, trên thực tế thì tao cũng làm như vậy, may mà trong quá trình đó cũng không xảy ra chuyện khác thường nào.

Vừa nằm xuống giường, tao đã nghe tiếng cửa phòng ngủ bị đẩy ra, hiển nhiên là bọn họ đang đứng ở cửa để quan sát xem tao đã ngủ hay chưa.

Lúc đó tao rất sợ hãi, cố gắng điều chỉnh nhịp thở của mình, làm cho nó có vẻ ổn định, đồng thời cũng thầm cầu khẩn đêm nay họ có thể tha cho tao.

"Vừa rồi tôi nghe được tiếng gì đó. Có lẽ nào là nó không?"

"Chắc bà nghe nhầm rồi, nó còn đang ngủ đó kìa..."

Cửa phòng ngủ lại được nhẹ nhàng khép lại, nhưng tao chưa kịp thở phào thì lại nghe âm thanh cửa mở ra lần nữa, rất bất ngờ, hiển nhiên là những lời họ vừa mới nói, chỉ là để thăm dò tao.

May mắn, lúc ấy tao vẫn đang thở đều đặn trên giường, sau khi quan sát tao một lúc, rốt cục cũng đóng cửa lại, rồi rời đi.

Mặc dù ngoài cửa đã không còn tiếng động nào, nhưng tao vẫn còn e sợ bọn họ sẽ vào một lần nữa, vậy nên suốt một đêm, tinh thần tao bị kéo căng hết mức, mãi đến khi ánh nắng mặt trời đầu tiên chiếu vào ở trong mộng, ý thức của tao mới dần dần trở nên mơ hồ.

Lúc tao tỉnh lại từ trong mộng, thì cũng đã gần trưa rồi.

Tao không dám nói với người thân, bạn bè cũng không có, mà báo án thì khẳng định sẽ bị cảnh sát cho là bị bệnh tâm thần, vậy nên nghĩ tới nghĩ lui, tao chỉ có thể nghĩ đến mày.

Bởi vì Thư Thành và Xương Dã còn phải đi học ở trường, chỉ có mày là đa rời khỏi trường học, vậy nên..."

Nói đến đoạn này, Tào Kim Hải không nhịn được nữa, hoàn toàn sụp đổ, cầm chặt tay cánh tay Hạ Thiên Kỳ, khóc:

"Thiên Kỳ, hiện tại tao không biết phải tin tưởng ai nữa, tao cảm thấy tao bị điên rồi, tao không phân biệt được hiện thực với cảnh trong mộng..."

"Sẽ tốt hơn thôi, tao sẽ giúp mày, không có chuyện gì đâu!"

Hiện tại, trước mắt Hạ Thiên Kỳ cũng chỉ có thể trấn an Tào Kim Hải, xem ra, chuyện này không khác với chuyện lúc đầu hắn nghĩ tới.

Lúc đầu hắn đã rất hoài nghi, Lý Xương Dã lạc quan như vậy, tính tình tốt như vậy, sao lại đột nhiên mắc chứng bệnh tâm thần đó chứ.

Nhưng bởi vì bệnh viện đã chẩn đoán chính xác, hơn nữa, trong thực tế lại có nhiều loại bệnh tương tự thế, vậy nên hắn cũng không nghĩ đến đây là một loại chuyện linh dị.

Dù sao, chủ nghĩa duy vật khoa học cũng là tư tưởng chủ yếu trên thế giới này. Hắn đã trải qua hơn hai mươi năm giáo dục khoa học, vậy nên không thể chuyển biến nhanh như vậy.

Cũng không thể vì đã tiến hành mấy nhiệm vụ linh dị, thì chuyện gì cũng đều nghĩ đến việc có liên quan đến linh dị được.

Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại, sau khi nghe Tào Kim Hải nói xong, hắn đã có thể xác định chuyện này có liên quan đến linh dị.

Bất kể là Lý Xương Dã đã chết hay là Tào Kim Hải, bọn hắn đều đã gặp phải quỷ.

Cũng không biết, đến tột cùng thì bọn hắn đã gặp phải quỷ gì.

Mặc dù đã có thể xác định, chuyện xảy ra với Tào Kim Hải liên quan đến chuyện linh dị, nhưng trong lòng Hạ Thiên Kỳ lại không hề vui vẻ chút nào.

Bởi vì, điều này đã nói cho hắn biết, hắn đã sai vì đã không tin tưởng Lý Xương Dã, rõ ràng là hắn có cơ hội để cứu cậu tao, nhưng mà... hắn lại không cứu.

"***, mình đúng là đồ óc lợn!"

Hạ Thiên Kỳ không ngừng đánh vào đầu mình, trong lòng tự trách mình, và cảm thấy rất áy náy với Lý Xương Dã.

"Thiên Kỳ, mày... Mày sao thế? Mày đừng... đừng dọa tao!"

Hiện tại, Tào Kim Hải đã rất sợ hãi, nếu như Hạ Thiên Kỳ cũng làm cậu ta thấy lạ lẫm, thật sự cậu ta không biết phải làm như thế nào.

Cũng may, biểu hiện đó của Hạ Thiên Kỳ không kéo dài quá lâu, một lúc sau hắn đã hô hấp bình thường lại, điều chỉnh ghế ngồi thấp hơn một chút, châm một điếu thuốc, cả người hắn hoàn toàn dựa vào ghế, nhìn Tào Kim Hải nói:

"Tao không sao, mày không cần sợ, tao vẫn là tao."

Hạ Thiên Kỳ cười cười rất khó coi, hai vành mắt đã hồng hồng, nước mắt bị ép buộc chảy ngược vào trong cứ chực trào ra.

Chuyện của Lý Xương Dã đã đủ để hắn tự trách mình, hối tiếc cũng không kịp, chuyện như vậy hắn không muốn trải qua lần thứ hai, vậy nên bất kể như thê nào, hắn cũng phải cứu Tào Kim Hải.

Bởi vì, chỉ có như vậy, lòng hắn mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.

"Tỉnh táo lại... Tỉnh táo lại..."

Hạ Thiên Kỳ không ngừng khuyên bảo mình, hiện tại đã xác định được, Tào Kim Hải vô tình gặp phải chuyện linh dị, vậy nên hắn suy nghĩ kỹ một chút, xem nên bắt đầu giải quyết chuyện này như thế nào.

Chuyện của Tào Kim Hải và Lý Xương Dã không khác nhau là mấy, đều khẳng định mình mơ thấy một giấc mộng rất chân thực, và đều nói ở trong mộng có người muốn gϊếŧ họ, bởi vì cảnh trong mộng quá chân thực, đến mức khó phân biệt được đâu là hiện thực, đâu là mộng.

Mặc dù chuyện linh dị này có liên quan đến cảnh trong mộng, nhưng cái chết của Lý Xương Dã đã cho thấy, không chỉ có như vậy.

Dù sao quan sát từ màn hình giám sát, tình huống lúc đó của cậu ta rất giống như bị "cái gì" đó nhập xác, sau đó bị nó điều khiển bản thân tự sát.

Nếu như là quỷ nhập xác, vậy thì bọn họ sinh ra mộng cảnh chân thực rất dư thừa, trừ phi cái mà bọn họ tự cho là mộng cảnh nhưng thật ra không phải là mộng cảnh, mà là ảo cảnh của quỷ nhập xác tạo ra.

Trong lòng đã rõ ràng nguyên nhân bắt nguồn của chuyện này, Hạ Thiên Kỳ vội vã liên lạc với Lãnh Nguyệt, kể cho hắn ta chuyện này.

Qua điện thoại, Lãnh Nguyệt cũng không nói nhiều lời, chỉ căn dặn hắn đêm nay phải ở cùng một chỗ với Tào Kim Hải, sau khi hắn ta làm một chút chuyện trong nhà xong, sẽ nhanh chóng chạy đến.

Nhận được lời hứa của Lãnh Nguyệt, Hạ Thiên Kỳ cũng dặn dò Tào Kim Hải vài câu, tuy nhiên chuyện liên quan đến cậu ta và Lý Xương Dã, hắn cũng không nhắc lại nữa.

Dù sao Tào Kim Hải cũng đã quên chuyện đó, hiện tại cũng không cần thiết phải nói ra.

Về phần quỷ vật giả mạo Lý Xương Dã và Dương Thư Thành là loại nào, hiện tại hắn cũng không có tâm tư tìm hiểu, rất có thể chính là loại quỷ vật đang dây dưa với Tào Kim Hải.

Có Hạ Thiên Kỳ ở bên cạnh, tinh thần Tào Kim Hải tốt hơn rất nhiều, cậu ta giống như quên mất chuyện Hạ Thiên Kỳ từng nhắc đế, sự thật là Lý Xương Dã và Dương Thư Thành đã chết.

Bởi vì là thể chất ác linh, vậy nên trong lòng Hạ Thiên Kỳ không sợ quỷ nhập xác, nói thật, hắn còn rất hi vọng, lần này chính là loại quỷ nhập xác đó.

Tuy nhiên, bất kể có phải loại đó hay không, nhưng cứ việc bọn chúng không ra tay vào Tào Kim Hải vào ban ngày, xem ra quỷ vật trong chuyện này này cũng không lợi hại lắm.

Lúc hắn trở về với Tào Kim Hải, phát hiện cha mẹ của cậu ta đều ở nhà, đồng thời, thái độ đối với người ngoài như hắn cũng không niềm nở lắm.

Tuy nhiên, vẫn cứng rắng hỏi Tào Kim Hải một câu:

"Tiểu Hải, người này là ai?"

"Bạn học của con, trước kia còn đã nói qua với hai người rồi, là người anh em thân thiết nhất của con. Cậu ta sẽ ở lại nhà chúng ta hai ngày, nên hai người phải chuẩn bị thức ăn ngon một chút, đây là khách con mời đến.

Sao cho, đừng để không ngon, đến lúc trở về trường học bọn nó lại khinh thường con."

Tào Kim Hải nói mấy lời nay rất trôi chảy, nhưng trên mặt vẫn lộ ra vẻ sợ hãi, nói xong, cũng mặc kệ cha mẹ cậu ta nói gì, vội vã kéo Hạ Thiên Kỳ về phòng ngủ của mình.

Đóng cửa phòng ngủ lại, tim Tào Kim Hải đập rất nhanh, thở hổn hển, đi đến bên một ngăn tủ, lấy ra một hộp CN ném cho Hạ Thiên Kỳ:

"Bọn họ mặc kệ chuyện tao hút thuốc, cứ hút trong phòng là được."

Hạ Thiên Kỳ nhận lấy điếu thuốc, ngậm lên môi, sau đó bắt đầu lục lọi theo vách tường.

Ảo cảnh chỉ là đánh lừa thị giác, hoàn toàn không biết là do quỷ vật tạo ra, vậy nên, nếu như chuyện xảy ra đều là ảo giác, vậy thì hắn có thể dựa vào xúc giác của mình để nhận ra.