Ác Linh Quốc Gia

Quyển 4 - Chương 13

Theo lời Lãnh Nguyệt nói, chỉ cần việc có liên quan đến quỷ, kể cả quỷ vật là hồn ma, chỉ cần giải quyết thành công sẽ thu hoạch được điểm vinh dự.

Đối với lời nói đó, Hạ Thiên Kỳ cũng đưa ra thắc mắc của mình, đó chính là trước lúc gia nhập công ty, ắt hẳn hắn ta đã giải quyết rất nhiều chuyện linh dị, nhưng tại sao lại không tăng điểm vinh dự.

Nghe xong, Lãnh Nguyệt cũng cảm thấy không có vấn đề gì, chỉ nói là trước đó không ký kết hợp đồng với công ty, vậy nên mới không được thưởng.

Như vậy, có thể thấy là công ty cũng không phản đối việc bọn hắn giải quyết chuyện linh dị bên ngoài.

"Vậy chuyện này cứ quyết định như vậy đi, ngày mai tôi sẽ đến chỗ môi giới tìm kiếm cửa hàng mặt tiền, sau đó lên mạng làm một số thϊếp mời.

Mỗi tháng cũng không cần nhiều, khoảng hai ba vụ là được."

Đối với loại chuyện này, Hạ Thiên Kỳ cảm thấy không có gì khó khăn, bởi vì cái gọi làm mưa dầm thấm lâu, bình thường ông ngoại hắn cũng dạy cho hắn vài chiêu dọa người này. Tuy không thể đối phó với quỷ vật, nhưng lừa gạt người không biết gì thì lại rất dễ dàng.

Sau khi đã suy nghĩ kỹ, Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt đều rất hưng phấn, tâm tình tốt như vậy, không tránh khỏi nhiều lời hơn một chút.

Tuy nhiên, cái nhiều lời này cũng chỉ là một mình Hạ Thiên Kỳ, tâm trạng hắn hay ngày hôm nay rất tệ, vậy nên nhân cơ hội này, tiết lộ với Lãnh Nguyệt một ít:

"Nguyệt Nguyệt, hôm nay anh đã làm tôi vui vẻ một chút, nói thật ra, mấy ngày nay tôi đều khổ sở muốn chết..."

Hạ Thiên Kỳ kể cho Lãnh Nguyệt nghe chuyện của Lý Xương Dã và Dương Thư Thành.

Nghe xong, hàng lông mày của Lãnh Nguyệt nhíu lại, hỏi:

"Tinh thần phân liệt? Anh chắc chắn chứ?"

"Ừm, hẳn là vậy rồi. Tinh thần phân liệt, công thêm chứng hoang tưởng, đây là một loại bệnh tâm thần. Trong thực tế, vì tinh thần có vấn đề nên xảy ra các vụ án gϊếŧ người rất nhiều, chỉ là chuyện này diễn ra ngay trước mắt mình nên khó tiếp nhận mà thôi."

Nghe Hạ Thiên Kỳ nói như vậy, Lãnh Nguyệt cũng nhẹ gật đầu, phụ họa theo:

"Ừm, không phải vì cái khác là tốt."

"Cái khác là gì? Ý anh là gì?"

Hạ Thiên Kỳ không hiểu ý của Lãnh Nguyệt.

"Không có gì."

Lãnh Nguyệt lắc đầu, cũng không giải thích thêm.

Thấy vậy, Hạ Thiên Kỳ cũng không hỏi nhiều nữa, dù sao triệu chứng về tinh thần của Lý Xương Dã đã được chuẩn đoán rất chính xác, đồng thời, biểu hiện của cậu ta cũng có chút không bình thường, chuyện này hắn không nghi ngờ gì nữa.

Trong lúc đó, Hạ Thiên Kỳ cũng hỏi han Lãnh Nguyệt một số tin tức về Nam Cung Vân và Lưu Ngôn Mẫn, dù sao hiện tại, bọn hắn cũng ở chung một mái nhà, chưa nói đến tình nghĩa, nhưng cũng làm hắn nhớ đến lúc hắn đang ở cùng nhóm người Dương Thư Thành.

Đối với tung tích của bọn họ, Lãnh Nguyệt cũng không biết rõ, chỉ nói là có thể đang chấp hành nhiệm vụ mới, nhất là lúc hắn hỏi đến Nam Cung Vân, trên mặt Lãnh Nguyệt lộ ra một chút bất đắc dĩ. Có thể thấy được, hai ngày trước Nam Cung Vân đã gây cho hắn ta không ít phiền phức.

Một đêm không có chuyện gì xảy ra.

Sáng sớm hôm sau, Hạ Thiên Kỳ giống như đã quên sạch chuyện hai ngày trước, chỉ toàn tâm toàn ý thực hiện ý định của mình.

Thực ra lúc hắn đang là sinh viên năm một, có nghĩ đến việc mở cửa hàng, nhưng bởi vì người trong ký túc xá đều lười, lại thêm tài chính có chút hạn hẹp, vậy nên ý tưởng này đã bị "mắc cạn".

Cho đến trưa, Hạ Thiên Kỳ đã tìm đến một chỗ môi giới bất động sản, cái khoản hoa hồng kia cũng không chênh lệch số tiền mà hắn và Lãnh Nguyệt chung lại là bao, vậy nên việc tìm phòng của bọn hắn tiết kiệm được thời gian và tránh được không ít phiền phức.

Lãnh Nguyệt cũng không đi với hắn, dù sao hôm qua bọn hắn đã thương lượng khá tốt, hắn phụ trách tìm kiếm cửa hàng, và một số công việc kinh doanh, còn Lãnh Nguyệt thì phụ trách giải quyết nhiệm vụ, chính là trợ thủ của hắn.

Dừng xe ở ven được, Hạ Thiên Kỳ băng qua đường, bước vào một tiệm ăn nhanh, tuy nhiên không đợi hắn đi đến chỗ chọn món ăn, điện thoại trong túi đã "Ong ong" rung lên.

Lấy điện thoại ra, liếc nhìn người gọi đến, Hạ Thiên Kỳ phát hiện đó là một dãy số xa lạ, sau khi bắt máy, hắn mới biết là từ đồn cảnh sát gọi tới, tiếp đó lại nghe được một tin dữ.

Lý Xương Dã chết rồi.

Sau khi nhận được tin dữ này, Hạ Thiên Kỳ cũng không đoái hoài gì đến việc ăn cơm nữa, lập tức lái xe đến trại tạm giam.

Cảnh sát đã gọi điện thoại lúc trước đang đứng đó đợi hắn, nói cho hắn nghe một số chuyện liên quan đến tình huống của Lý Xương Dã:

"Hôm qua sau khi cậu rời đi, không lâu sau cha mẹ cậu ta cũng đến đây, chúng tôi để cho bọn họ gặp mặt hắn một lần, trong quá trình đó, cảm xúc của Lý Xương Dã rất không ổn định, nhiều lần chúng tôi còn muốn kết thúc buổi thăm tù của cha mẹ hắn, nhưng rốt cục cũng cho bọn họ thêm một chút thời gian.

Nhưng sau đó, cảm xúc của Lý Xương Dã cũng dần ổn định lại, bởi vì tình huống của cậu ta là đặc thù, vậy nên được giam giữ ở phòng riêng.

Lúc đầu, cậu ta cũng không có biểu hiện gì khác thường, kêu lên một tiếng đoán chừng là mệt mỏi, vậy nên khoảng thời gian từ 6 giờ đến 1 giờ sáng hẳn là đã đi ngủ, nhưng sau đó lại trở nên không bình thường."

"Sao lại không bình thường?" Trong lòng Hạ Thiên Kỳ rất phiền muộn.

"Chuyện này, tôi phải nói với cậu như thế nào đây..." Viên cảnh sát có chút khó hình dung, cắn răng nghĩ nghĩ, nói:

"Như vậy đi, tôi dẫn cậu đi xem băng thu hình tối qua."

Đi theo cảnh sát bước vào phòng giám sát, tại đây, viên cảnh sát sảng khoái hạ lệnh cho mấy nhân viên thu hình đem băng đã ghi lại ra.

Thời điểm trước một giờ sáng, Hạ Thiên Kỳ chỉ liếc qua cho có, dù sao trước đó cũng không phát sinh chuyện gì, Lý Xương Dã khác thường cũng là sau lúc một giờ, vậy nên hắn chăm chú xem khoảng thời gian thu hình này.

Kết quả thật làm cho hắn rất kinh ngạc.

Khoảng 1 giờ 25 phút sáng Lý Xương Dã tỉnh dậy, đột nhiên cậu ta mở mắt ra, sau khi lộ ra một chút sắc thái ngơ ngẩn, cậu ta nhanh chóng, nhìn về phía camera nhếch môi cười.

Nụ cười đó làm cho Hạ Thiên Kỳ cảm thấy rùng mình, bởi vì nụ cười đó vốn dĩ không giống của một con người, mà là như một con quỷ dữ tợn vậy.

Sau một giây Hạ Thiên Kỳ cảm thấy như vậy, gương mặt kia của Lý Xương Dã đã xuyên qua màn hình vi tính thoát ra ngoài.

Người kia đúng thật là Lý Xương Dã sao?

Hạ Thiên Kỳ khống chế sự nghi ngờ trong lòng, tiếp tục xem.

Lý Xương Dã từ trên giường bước xuống, sau đó thử đẩy cánh cửa đã bị khóa, sau đó lại bước về một góc, dùng chân đá lên tường.

Sau một loạt hành động kỳ quái này, Lý Xương Dã lại trở về giường, sau đó bắt đầu dùng tay bụm chặt mặt mình.

Nhìn thấy một màn này, trong lòng Hạ Thiên Kỳ lạnh buốt, mặc dù hắn đã chứng kiến rất nhiều người chết, nhưng lần này, người đó lại là bạn tốt của hắn.

Lý Xương Dã điên cuồng nắm chặt mặt mình, mảng da thịt trên mặt cậu ta từ từ bị lột xuống, trong nháy mắt biến thành một khuôn mặt đầy máu.

Nhưng quỷ dị hơn là, khóe miệng của cậu ta còn giường lên, cậu ta đang cười, là cố ý quay về máy giám sát cười.

Nhe răng cười với những người đang ở bên ngoài thu lại hình ảnh.

Sau khi đã thay đổi hoàn toàn khuôn mặt, cậu ta lại bắt đầu đập mạnh đầu mình vào vất tường, rất nhanh sau đó, thân thể cậu ta bắt đầu run rẩy... Tiếp đó lại hoàn toàn yên tĩnh.

Nhân viên công tác lại cắt video trở về lần nữa, cảnh sát ra hiệu ý hỏi Hạ Thiên Kỳ có muốn xem lại một lần nữa không, hắn lại lắc mạnh đầu, nếu như có thể, hắn muốn quên hết những chuyện mình vừa thấy đi.