Ác Linh Quốc Gia

Quyển 3 - Chương 40: Trận

Trong lòng có chút hiếu kỳ nhưng hắn lại không đến hỏi Lãnh Nguyệt, bởi vì nếu hắn mà há mồm ra hỏi thật, thì với bộ dạng đê tiện vừa cao ngạo vừa lạnh lùng của Lãnh Nguyệt chắc chắn sẽ không nói cho hắn.

Hắn nhớ rất rõ ràng là lúc mà bọn hắn vừa mới quen biết nhau, hắn có hỏi qua Lãnh Nguyệt là vì sao lại gia nhập công ty này, kết quả bị tên Lãnh Nguyệt đê tiện tàn nhẫn này không thèm nhìn đến hắn một cái.

Tuy nói là bọn hắn đã làm quen với nhau nhưng còn xa mới thành bạn bè, cũng không tới mức trở thành anh em tốt như thế này, cho nên hơi nghi hoặc một chút còn định chờ đến sau này sẽ hỏi lại.

Hễ hỏi thì lại không để ý tới, tự chuốc nhục nhã.

Bọn hắn phải tìm một nơi để có thể tránh mưa gió, rồi sau đó lên đường đi làm một cuộc thảo luận.

Sáng sớm, mặt trời nhô cao, khiến cho sự lạnh giá của một đêm mưa hôm qua tan đi.

Lo lắng sợ hãi hết một đêm, lại thêm mưa gió bão bùng. Trạng thái của Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt đều kém đến cực độ, xém chút còn ngã vào vũng bùn mà hôn mê bất tỉnh.

Nhưng hiện thực tới bước đường này thì bọn hắn phải tiếp tục giữ vững tinh thần, bởi vì trận chiến sinh tồn này còn lâu mới kết thúc được.

Một buổi sáng không hao tốn nhiều thời gian lắm, bọn hắn gần như thăm viếng hết từng nhà ở thôn Con Rùa. Bởi vì nhà của Hồ Đại Ngưu bị thiêu hủy và nhà của Trần Lão Đại phát sinh biến cố lớn khiến cho người trong thôn lo sợ, tạo chút phiền phức cho bọn hắn, tuy nhiên bọn hắn vẫn muốn hỏi cho rõ để làm sáng tỏ chân tướng của việc này.

Từ Xung quả nhiên là một người không hề tồn tại.

Hắn đã mất tích hơn một năm.

Dựa theo hình dung của mọi người trong thôn thì Từ Xung là một người đặc biệt có dã tâm, khi còn sống quả thực có xảy ra xung đột kịch liệt với Trần Lão Đại, sự việc đó đặc biệt gây huyên náo lớn, hắn còn triệu tập toàn thể người trong thôn, thuyết phục họ cùng bọn hắn chống lại Trần Lão Đại.

Kết quả trong quá trình giằng co với Trần Lão Đại, các thôn dân đều phản chiến, không có qua mấy ngày Từ Xung lập tức mất tích.

Mọi người trong thôn âm thầm truyền nhau rằng Từ Xung rất có khả năng đã bị Trần Lão Đại diệt khẩu, nhưng Trần Lão Đại lại bác bỏ tin đồn nói rằng Từ Xung cảm thấy bản thân đắc tội với toàn thể thôn dân, không muốn cứ phải chờ đợi mãi ở thôn Con Rùa cho nên đã đi ra ngoài để kiếm ăn.

Các thôn dân đều bán tín bán nghi, nhưng qua một thời gian dài thì chuyện này cũng bị lãng quên đi, huống chi bọn họ vốn không gặp mặt hắn nhiều lắm.

Chỉ là từ đó về sau, trong thôn luôn có người nói bãi tha ma đó luôn đầy những chuyện ma quái, mỗi khi đêm đến lại gặp một người rất giống Từ Xung lãng vãng ở đó.

Thông qua sự miêu tả nhất trí của mọi người trong thôn, Hạ Thiên Kỳ đã có thể xác định Từ Xung không phải mất tích mà là bị Trần Lão Đại gϊếŧ người diệt khẩu, mà cái kia trường kỳ bồi hồi tại bãi tha ma quỷ vật, chắc là Quỷ Hồn Từ Xung.

Cái này cho thấy những suy đoán trước đó của bọn hắn đều ăn khớp với nhau.

Đồng thời có chuyện làm bọn hắn rất để ý, chính là một bộ phận thôn dân đều xuất hiện hiện tượng toàn thân mất nước, đồng thời tình huống này đang nhanh chóng tăng lên.

Các thôn dân từng lâm trận phản chiến, phản bội Từ Xung, cho nên xuất hiện tình huống này chắc chắn có liên quan đến sự báo thù của Từ Xung.

Có thể đoán ra được, nếu như bọn hắn không xử lý cái con quỷ xảo trá kia, thì chắc chắn tất cả thôn Hồ Lô đều sẽ bị gϊếŧ hết sạch sẽ.

Đứng trên đường bùn thông tới bãi tha ma, Hạ Thiên Kỳ dùng sức vuốt vuốt đến nỗi con mắt cảm thấy chát chát, để cho cái đầu bình tĩnh lại rồi nhìn thời gian trên bảng ving dự, quay đầu nhìn Lãnh Nguyệt đang không ngừng lấp các tảng đá bên trong vũng bùn nói:

Đều đã gần năm giờ rồi, ngươi còn muốn bày những tảng đá vụn này bao lâu nữa?

Là trận khốn quỷ. Lãnh Nguyệt trợn mắt nhìn Hạ Thiên Kỳ một chút sau đó cường điệu nói.

Tốt nha, trận khốn quỷ à, nhưng cậu muốn bày trận này trong bao lâu?

Nói xong, Hạ Thiên Kỳ mặc kệ trên mặt đất có bẩn hay không, liền đặt mông ngồi xuống vũng bùn, hai cái đùi run lên bần bật, đứng cũng không yên.

Cũng xong nhanh thôi, nhưng làm trận khốn quỷ này tốn rất nhiều tinh lực.

Trạng thái của Lãnh Nguyệt còn kém hơn Hạ Thiên Kỳ, chẳng những muốn đặt những tảng đá xung quanh, mà còn muốn dán thêm những lá bùa vàng rồi dùng máu của mình vẽ lên đó rồi dán lên trên những tảng đá. Loại bùa vàng này chỉ là bùa chú khốn quỷ cấp thấp, tuy nhiên với số lượng nhiều chồng chất lên nhau thì có thể làm trận pháp bộc phát ra uy lực mạnh vô cùng.

Ngược lại có thể tạm thời vây khốn Lệ quỷ kia trong nửa canh giờ.

Hàng yêu trừ ma, khốn quỷ, tuyệt trận.

Thành!

Tiếng quát của Lãnh Nguyệt cũng chính là báo hiệu trận khốn quỷ đã hoàn thành.

Mặc dù cơ thể Lãnh Nguyệt đã vô cùng mệt mỏi nhưng sau khi hoàn thành trận pháp này, trên mặt của hắn cũng lộ ra được mấy phần vui mừng, chủ động nói tới nói lui với Hạ Thiên Kỳ:

Thầy trừ quỷ chúng ta cần phải nắm giữ các kỹ năng, tổng cộng chia làm hai khối lớn.

Một khối tên là Thuật. Cũng chính là pháp thuật.

Còn một khối khác tên là Trận. Cũng chính là trận pháp.

Nhưng nếu so sánh hai cái này với nhau thì pháp thuật dễ học còn trận pháp thì khó càng thêm khó.

Một số thầy trừ quỷ thuộc giai cấp bên trên rõ ràng pháp thuật rất cao, nhưng trận pháp thì khó mà tinh tiến, vẫn dừng lại tại cấp thấp nhất.

Tuy rằng trận pháp này có uy lực rất mạnh, nhưng khuyết điểm là cần bố trí trong một thời gian nhất định và cần dùng đến một số vật phẩm đặc biệt riêng.

Cái trận khốn quỷ mặc dù chỉ là một trận pháp cấp độ rất thấp nhưng ta cũng chỉ bày thành công trận được một lần.

Trong khi nói chuyện thì cái bản mặt ngàn năm không đổi kia của Lãnh Nguyệt, cuối cùng cũng nở một nụ cười hiếm gặp.

Hạ Thiên Kỳ lần này không để cho Lãnh Nguyệt bị tưới nước lạnh. Nói cho cùng thì đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy khuôn mặt khi cười của Lãnh đê tiện, chỉ là nụ cười này rất khó để hình dung, bởi vì bất luận có hình dung đó là cười lạnh hay cười bỉ ổi thì đều không đúng.

Cậu tạo ra cái trận này thì không phải kế tiếp chúng ta đã có thể đi đối phó với con quỷ Từ Xung đó con rồi sao?

Hạ Thiên Kỳ không chờ đợi được việc muốn bắt con quỷ Từ Xung xảo trá kia.

Ừm. Ta chỉ cần mở thiên nhãn là có thể tìm thấy con quỷ kia, chủ yếu phiền phức vẫn là Lệ quỷ. Nó chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ.

Nói đến đây, Lãnh Nguyệt đột nhiên nhìn về phía Hạ Thiên Kỳ, trên mặt biểu lộ một chút quỷ dị không tả nổi, khiến Hạ Thiên Kỳ thấy tê cả da đầu.

Cậu nhìn tôi chằm chằm như thế để làm gì, cậu lại đang có ý định quái quỷ gì vậy?

Câu nói này vừa nói ra, Hạ Thiên Kỳ liền ý thức được gì đó rồi giật mình một cái, kêu lên:

Lãnh đê tiện, cậu không phải là muốn tôi làm mồi nhử cho Lệ quỷ chứ?

Nè, sao cậu không nói gì đi?

Cậu gật đầu là có ý gì... Tôi không đi, tôi không muốn bị Lệ quỷ kia xử lý...!

Ngoài miệng Hạ Thiên Kỳ cứ việc liên tục không đồng ý, nhưng trong lòng thì đã xác định rõ ràng, chuyện này chỉ có thể là hắn làm.

Bởi vì bất luận là thể lực hay tinh thần thì hắn đều còn khỏe hơn Lãnh đê tiện, Lãnh đê tiện vừa mới bày xong cái trận đá vụn kia, cơ thể yếu đến nổi phải nhờ hắn tới đỡ, cho nên việc sẽ giao nhiệm vụ đi dẫn dụ quỷ cho hắn là vô cùng hợp lí.

Ngoài ra còn có điểm quan trọng nhất chính là Lãnh Nguyệt còn phải đi giải quyết con quỷ Từ Xung kia, bởi vì hắn vốn dĩ không có năng lực tiêu diệt quỷ.

Lần trước có thể xử lý quỷ phụ thân chỉ là gặp may, còn nữa, Từ Xung vốn dĩ không thể lại nhập vào người hắn.

Ngươi hẳn phải biết ta một hồi hẳn là đi làm cái gì. Lãnh Nguyệt vì có thể thuyết phục Hạ Thiên Kỳ, lúc này cố ý cường điệu nói:

Từ Xung không có đủ năng lực để gϊếŧ người nhưng dù sao nó cũng là một con quỷ, chỉ cần nó dựa vào lực bẩm sinh thì chúng ta không có cách nào gϊếŧ chết nó.

Tốt, tôi đã biết, vậy tôi còn không đi được à.

Hạ Thiên Kỳ phất phất tay, cắt ngang lời của Lãnh Nguyệt:

Cậu cứ nói thẳng cho tôi biết một hồi nên làm thế nào đi

...

Sau khi nhắc nhở Hạ Thiên Kỳ vài câu, Lãnh Nguyệt bắt đầu lấy tay chuẩn bị mở thiên nhãn. Hạ Thiên Kỳ vốn cho rằng mở thiên nhãn là sự kiện rất ghê gớm.

Kết quả là Lãnh Nguyệt chỉ việc đánh thủ quyết vài cái, sau đó chống đỡ huyệt Thái Dương bằng hai ngón tay, hắn khẽ quát lên một tiếng:

Thiên nhãn, mở!