Hôm trước rõ ràng hắn đã dùng vải quấn thật chặt xung quanh quan tài, nhưng không biết bị mở ra khi nào, nắp quan tài lung lay, lụa trắng liền bị vò thành một cục.
Nhưng kì lạ hơn, hoặc có thể nói là quỷ dị chính là, vào giờ khắc này, dòng nước dọc theo vách quan tài đang không ngừng chảy xuống mặt đất tạo thành một vũng nước lớn.
Hồ Đại Ngưu khó chịu nuốt nước bọt, tiếp theo quay đầu nhìn nơi lão Vương đang đứng:
Ông mở quan tài à?
Ta mở khi nào? Quan tài gì? Ông làm sao vậy? Sao lại nghi ngờ tôi?
Lão Vương hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, bị Hồ Đại Ngưu gặng hỏi càng không biết trả lời thế nào.
Nghe lão Vương phủ nhận, Hồ Đại Ngưu cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, vốn đang thấp thỏm lo âu, trong nháy mắt liền dịu đi.
Kỳ thật, nếu hắn suy nghĩ kỹ một chút thì sẽ biết việc này không thể nào là do lão Vương làm, bởi vì lúc ấy cửa sân khoá trong, người bên ngoài muốn vào thì cũng chỉ có thể gọi hắn ra mở cửa.
Lại nói, lão Vương cũng không có lí do nào để làm như vậy, chưa kể hắn rất sợ người chết, nếu bảo hắn mở nắp quan tài thì cũng chỉ để hù doạ người khác. Chuyện này hại người nhưng bản thân hắn lại không có lợi ích gì cả, cho nên căn bản lão Vương không thể gây ra chuyện này.
Lão Vương sẽ không chán đến nỗi phải đi làm những việc này, những người dân trong thôn đều kính lão đắc thọ đối với chủ tiệm quan tài này, muốn đến cũng sẽ không có người nào dám trộm vào.
Nhưng như vậy mới có vấn đề, nếu như không ai động vào cái quan tài, vậy tại sao nó lại mở? Tại sao tấm lụa phía trên lại bị rối thành ra như vậy?
Chẳng lẽ là chính nó mở ra hay sao?
Đại Ngưu... Đại Ngưu?
Thấy Hồ Đại Ngưu sắc mặt khó coi không biết đang suy nghĩ gì, lão Vương thăm dò, kêu hắn vài tiếng:
Vậy chuyện này là thế nào? Ông như vậy cũng làm tôi cảm thấy sợ.
Nghe lão Vương nhắc nhở, Hồ Đại Ngưu mới phản ứng lại được, rồi hỏi lão:
Lúc ông đến có thấy ai đi ngang qua đây không?
Ông hỏi cái này để làm gì?
Ông chỉ việc nói có hay không thôi!
Không có.
Thật sự là quá kì lạ.
Nghe đến lão Vương khẳng định, Hồ Đại Ngưu nhẹ giọng nói nhỏ một câu, rồi chỉ vào quan tài giải thích cho lão Vương.
Khi nghe nói nắp quan tài có thể do mình mở ra, sắc mặt của lão Vương đột nhiên trở nên rất khó coi, vội vàng cắt ngang lời Hồ Đại Ngưu đang nói:
Ông đừng ở đây đoán già đoán non. Đi qua kia nhìn một chút không lẽ là sẽ biết chuyện gì xảy ra sao.
Đúng rồi, ông xem cái đầu của tôi, não chui rúc cả vào trong rồi!
Hồ Đại Ngưu vỗ ót một cái, lúc này cũng không còn suy nghĩ gì, liền đi nhanh về phía quan tài, còn lão Vương thì vẫn đứng đợi ở cửa, không dám động đậy, có lẽ là đang sợ hãi.
Đi đến chỗ quan tài, nhưng nước vẫn không hề ngừng chảy, Hồ Đại Ngưu đột nhiên có cảm giác rất lạ, thân thể như đang chìm xuống.
Nhưng hắn cũng chẳng để ý nhiều, dù sao chuyện cần làm bây giờ là điều tra xem quan tài đã xảy ra chuyện gì, vì sao lại có nước chảy ra.
Cúi đầu nhìn vào phía trong quan tài, nhưng vì nắp quan tài mở ra rất hẹp, lại khá tối, cho nên Hồ Đại Ngưu cũng không thấy được gì cả. Vì thế, hắn bất đắc dĩ mở nắp quan tài ra lớn hơn, để bên trong lộ ra thật rõ.
Hắn còn chưa kịp nhìn kĩ, liền nghe lão Vương lên tiếng hỏi:
Thế nào... Thi thể vẫn còn chứ?
Hỏi thừa, thi thể không ở trong quan tài, thì nó có thể đi đâu? Ông đừng làm tôi sợ theo!
Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng ánh mắt Hồ Đại Ngưu không ngừng lần theo vách quan tài tìm kiếm, sau đó... Hắn thấy nước.
Rất nhiều nước đọng, có lẽ chiếm cỡ hai phần ba thể tích, mặt nước sáng loáng không ngừng lay động.
Tại sao lại có nhiều nước như vậy?
Thấy quan tài đang chìm trong nước, Hồ Đại Ngưu nhịn không được kinh hãi la lên một tiếng, lão Vương đứng cạnh cửa vẫn chỉ quan tâm thi thể còn hay không, sau đó lại thúc hỏi:
Thi thể vẫn còn chứ?
Thi thể?
Nghe lão Vương nhắc, Hồ Đại Ngưu mới nhìn chăm chú nhìn xuống nước, sau đó lông tơ toàn thân hắn đều dựng đứng cả lên.
Không phải là do nữ thi thể trong quan tài trợn mắt nhìn hắn, mà là bởi vì đúng như lão Vương lo lắng... Thi thể cô gái kia không thấy đâu cả!
Không thấy...
Ông nói cái gì?
Không thấy... Hồ Đại Ngưu nhẹ giọng nói đến chính hắn còn không nghe được.
Chuyện này làm cho lão Vương càng không ngừng hỏi:
Là sao? Ông nói lớn một chút xem nào!
Không đợi hắn nói dứt lời, một thân thể vô cùng đáng sợ liền xông vào người hắn. Hồ Đại Ngưu lại vô tình giẫm lên bãi nước đọng bên trong kia, liền xuất hiện một cái đầu người, chậm rãi chui ra từ sau lưng Hồ Đại Ngưu.
Lão Vương hoàn toàn bị sự việc này làm cho kinh hãi, đành phải ngơ ngác đứng ngay cạnh cửa, nói không ra lời.
Đúng như ông nói, không thấy thi thể!
Hồ Đại Ngưu lúc này cũng vừa phản ứng lại, vội vàng đi đến bên lão Vương nói, rồi lại thấy gương mặt sợ hãi như không tin của lão Vương.
Ông sao vậy?
Lần này đến lượt Hồ Đại Ngưu mơ hồ.
Ông... Ông...
Tôi làm sao? Sao lại nhìn tôi như vậy?
Quỷ! Phía sau ngươi có quỷ!!!
Lão Vương lúc này mới kinh hãi la to, sau đó không còn quan tâm Hồ Đại Ngưu nữa, sợ hãi vừa kêu vừa chạy ra ngoài.
Lúc này Hồ Đại Ngưu cũng đã ý thức được chuyện gì đang xảy ra, dù sao cũng đã được lão Vương cảnh báo thậm chí là bỏ chạy, vì thế vừa nhìn đã có thể biết được vấn đề.
Tại nơi hắn đang đứng, dường như có một vậy gì đó tồn tại.
Hồ Đại Ngưu khó khăn nuốt nước bọt, thân thể cứng ngắc, chậm rãi nhìn xuống chân mình.
Ngay lúc đó, một đôi mắt đỏ ngầu đang trừng trừng nhìn hắn!
Chớp mắt một cái, sự yên lặng vốn có nay đã đổi thành một tràng tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Bởi vì dù sao Hồ Đại Ngưu cũng là hàng xóm, cho nên lão Vương vẫn đứng chờ, sau đó mới trở về nhà.
Dù sao trong tiềm thức cua mọi người, nhà là nơi an toàn nhất trong địa phương.
Nhưng Lão Vương và Hồ Đại Ngưu rất khác biệt, không phải hắn chưa có gia đình, vợ con đều đã có. Khi hắn đầu đầy mồ hôi lạnh, sợ hãi đến cực điểm chạy về nhà, gia đình hắn đang ăn cơm chiều, thấy hắn khó khăn quay trở về, vợ hắn không khỏi cau mày hỏi:
Chó đuổi sao? Sao lại trở thành bộ dạng như thế này?
Lão Vương dường như vẫn còn sợ hãi, cho nên lúc này cũng không trả lời.
Được rồi, ăn cơm trước đi.
Cha Lão Vương khoát tay áo, ra hiệu lão Vương ngồi xuống ăn cơm, đừng đứng ngốc ở đằng kia.
Nghe cha gọi mình, lão Vương ngây ngốc nhẹ gật đầu, sau đó đi tới đặt mông ngồi vào bàn cơm, bởi vì trước đó hắn chạy bán sống bán chết, cho nên lúc này trong l*иg ngực vô cùng khí chịu, mặc kệ ánh mắt khác thường của mọi người trong nhà, liền đứng dậy, bước nhanh tới vạc nước bên cạnh.
Xốc nước lên nắp vạc, lão Vương vốn định cầm lấy gáo múc nước múcmiếng nước để uống, nhưng khi hắn vừa cầm lấy cái muỗng, mặt nước đột nhiên xuất hiện một trận gợn sóng, tiếp theo tạo thành gương mặt của một người phụ nữ.
Người phụ nữ nhắm mắt lại, ngũ quan có thể thấy rõ ràng, nếu như nhìn vào, thì sẽ nghĩ ả đang ngủ thϊếp đi, nhưng sau một cái chớp mắt, khuôn mặt đó đột nhiên bị vặn vẹo,rồi mở ra một đôi mắt đỏ ngầu, trông vô cùng ác độc!
A ——!
Trong chum nước đột nhiên hiện ra gương mặt phụ nữ, trực tiếp làm cho kẻ nhát gan như lão Vương ngã phịch xuống đất. Không đợi vợ hắn tới dìu, hắn vừa giãy giụa vừa bò dậy, tiếp theo run rẩy nói:
Trần Lão Đại... Hắn... đêm nay hắn có chuyện tìm tôi thương lượng, khoá cửa thật kĩ, không cần chờ tôi...
Cùng lúc đó, trong nhà Hồ Đại Ngưu, Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt cũng đã phát hiện nơi này thật sự có vấn đề.