Ác Linh Quốc Gia

Quyển 2 - Chương 12: Lãnh nguyệt

Đứng trước cửa phòng tắm, Hàn Hi Nguyên nín thở, lắng nghe âm thanh bên trong, không lâu sau cũng nhẹ nhàng thở ra, bởi vì bên trong không có bất cứ âm thanh kỳ lạ nào.

Mặc dù có chút kỳ quái, nhưng hắn nghĩ là do trước đó có học sinh tắm ở đây, mà sau khi người đó rời đi, không mở rộng cửa phòng tắm, nên hơi nước mới đọng lại.

Hàn Hi Nguyên đứng ở cửa suy nghĩ, xem như là tự tìm cho một một lý do để yên tâm hơn.

Vì không dám trì hoãn quá lâu, nên hắn bất chấp những hoài nghi, vội vàng bước vào phòng tắm.

Trong phòng tắm, hơi nước dày đặc giống như sương trắng, hơn nữa lại không giống như sẽ tán đi, sương trắng tràn vào lỗ mũi, làm cho Hàn Hi Nguyên cảm thấy khó thở.

Ồ?

Trong quá trình bước sâu hơn vào trong phòng tắm, Hàn Hi Nguyên thốt lên một tiếng, bởi vì hắn không ngờ được, sương trắng trong này còn dày hơn lúc hắn vừa mới bước vào.

Nói không phóng đại chút nào, bây giờ ở nơi này, hắn chỉ có thể thấy một mảnh sương mù trắng xóa, hay nói theo cách khác là đưa tay lên cũng không thể thấy rõ năm đầu ngón tay.

Nhìn thấy nơi này sương mù càng lúc càng nhiều, nỗi bất an trong lòng Hàn Hi Nguyên càng lớn. Tuy nhiên, lúc hắn quyết định từ bỏ cameras ở nơi này, đang định xoay người rời khỏi phòng tắm thì hắn lại hoảng sợ, phát hiện mình đã hoàn toàn không xác định được phương hướng nữa.

Cửa ra ở đâu, gặp quỷ thật mẹ nó rồi!

Có thể nói cho đến lúc này, Hàn Hi Nguyên cuối cùng cũng nhận ra không khí vô cùng quỷ dị trong phòng tắm.

Nhưng vì cố gắng giữ cho mình tỉnh táo, hắn kiềm chế mình, không được nghĩ đến chuyện ma quỷ. Nhưng dù thế, trái tim hắn vẫn như trước, thót lên đến trên cổ họng.

Đến cùng, nỗi sợ hãi cũng bắt đầu từ đáy lòng hắn, lan tỏa ra khắp toàn cơ thể.

Liên tục có những giọt nước lạnh như băng rơi xuống trên mặt, Hàn Hi Nguyên đã không thể phân biệt được đó là mồ hôi lạnh của mình hay là giọt nước do hơi nước ngưng tụ thành nữa.

Phải ra sức giang rộng cả hai tay ra, hắn thận trọng bước từng bước, ngay cả thở, cũng không dám thở mạnh, sờ soạng mò mẫm đường đi.

Cùng lúc đó, Hạ Thiên Kỳ đang ở khu vực phòng trực ban.

Từ lúc Lãnh Nguyệt đi vào phòng trực ban đến giờ, thời gian đã khoảng 10 phút, vậy mà vẫn chưa có dấu hiệu trở ra.

Hạ Thiên Kỳ lo lắng, đi qua đi lại, trong lòng không ngừng mắng cô nàng Lãnh Nguyệt này đúng là yêu nghiệt.

Tuy nhiên, đến lúc Hạ Thiên Kỳ không còn kiên nhẫn để chờ nữa, muốn gõ cửa thủy tinh, hỏi Lãnh Nguyệt đã xong chưa thì cô ấy bước ra.

Sau hơn 10 phút, lại nhìn thấy Lãnh Nguyệt, Hạ Thiên Kỳ không tránh khỏi ngạc nhiên, há to miệng, yết hầu không ngừng chuyển động, hơn nữa ngày cũng không thể nói lên lời.

Cô... Cmn!

Nhẫn nhịn cả buổi, cuối cùng Hạ Thiên Kỳ chỉ có thể văng tục, như vậy mới thể hiện được tâm tình của hắn lúc này.

Bởi vì Lãnh Nguyệt đã hoàn toàn thay đi trang phục con gái lúc trước, mặc vào một bộ đồ đen tuyền, thoải mái, làm lộ ra một thân hình cực kỳ thon thả.

Nếu hình dung thêm một chút, nếu Lãnh Nguyệt là đàn ông thì quả thật rất đẹp trai, thật sự là rất giống đàn ông.

Nhưng dù thế nào, trong lòng Hạ Thiên Kỳ cũng không hề nghĩ như vậy, nếu có thì chỉ là sau này nên tránh xa Lãnh Nguyệt một chút, hi vọng về sau, giữa bọn họ sẽ không xuất hiện bất cứ chuyện gì.

Vì vậy, tên con trai chết tiệt này vẫn hoàn toàn che giấu thân phận với hắn, như trước, vẫn kiêu ngạo với nhan sắc của mình.

Biểu hiện kinh ngạc của Hạ Thiên Kỳ lúc này, quả thật rất phô trương. Chỉ là Lãnh Nguyệt không để ý chút nào, khuôn mặt vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng. Tuy nhiên, rất nhanh sau đó, hắn ta lại biểu lộ sự nhiệt tình.

Hàn Hi Nguyên đâu rồi?

Lãnh Nguyệt theo bản năng tìm kiếm trong hành lang, nhưng cũng không nhìn thấy Hàn Hi Nguyên đâu, không khỏi quay đầu nhìn Hạ Thiên Kỳ, nhíu chặt hai hàng lông mày, thể hiện rõ sự hoài nghi đối với hắn.

Ánh mắt nghi ngờ của Lãnh Nguyệt làm Hạ Thiên Kỳ nhất thời cảm thấy oan uổng, đồng thời cũng làm cho hắn cực kỳ khó chịu:

Là tên Hàn mập đó tự đi đấy, cậu ta nói phải về phòng trực ban lấy điện thoại, rất nhanh sẽ trở về.

Ngoài ra!

Nói đến đây, giọng nói của Hạ Thiên Kỳ cũng cao hơn một chút:

Tôi đã nghiêm túc nhắc nhở, thêm cả cảnh cáo để cậu ta không được hành động một mình, nhưng mà cậu ta vẫn khăng khăng cố chấp. Tôi thật là hết lòng giúp đỡ rồi, cho dù cậu ta bị quỷ gϊếŧ, cũng không hề liên quan đến tôi.

Hơn nữa, tôi lại con mẹ nó, không phải là cha mẹ cậu ta, dựa vào cái gì mà muốn trông chừng cậu ta chứ!

Mặc dù rất khó chịu với sự hoài nghi của Lãnh Nguyệt, nhưng về vấn đề rời đi của Hàn Hi Nguyên, Hạ Thiên Kỳ cảm thấy mình cần phải giải thích rõ ràng. Dù sao, trước mắt chỉ có duy nhất Lãnh Nguyệt này mới có khả năng giúp hắn sống sót. Vậy nên không thể để cho hắn ta hiểu lầm.

Bây giờ chúng ta đi tìm cậu ta.

Không biết vốn dĩ Lãnh Nguyệt không tin lời Hạ Thiên Kỳ, hay là lo lắng cho Hàn Hi Nguyên, mà lúc này quyết định đi tìm hắn ta.

Nghe xong, Hạ Thiên Kỳ khó chịu nhếch miệng, lén trợn mắt liếc Lãnh Nguyệt một cái, cảm thấy Lãnh Nguyệt này là đa nghi hay là quá hiền lành ngây thơ đây.

Nhưng bất kể thế nào, hiện tại mọi chuyện đều là do người ta quyết định, vậy nên hắn chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo.

Trước lúc đi tìm Hàn Hi Nguyên, Lãnh Nguyệt còn vác theo một cái túi vải màu vàng đất, nếu nhìn không kỹ còn tưởng là hắn đang vác một đống phân di động lớn.

Cái túi này của cô... Ha ha... Thật là buồn cười... Ha ha...

Trong lòng Hạ Thiên Kỳ vốn còn rất không thoải mái, tuy nhiên lúc hắn nhìn thấy cái túi của Lãnh Nguyệt, lại nhất thời bị chọc cười.

Lãnh Nguyệt cũng khó xử, khuôn mặt lạnh lùng lộ ra một chút vẻ lúng túng, lên tiếng giải thích:

Cái túi này là túi khốn pháp, nếu không cất giấu pháp khí đuổi quỷ ở bên trong, thời gian trôi đi sẽ làm mất pháp lực.

Pháp lực là cái gì? Còn cô là đạo sĩ sao?

Nghe xong, Hạ Thiên Kỳ ngưng cười, hỏi.

Tôi không phải đạo sĩ, mà là thầy trừ ma. Còn pháp lực, cái này không phải người trong nghề thì khó mà hiểu.

Cô không nói tôi hiểu cái ***

Trong lòng Hạ Thiên Kỳ lại chửi Lãnh Nguyệt một trận, nhưng vẫn như cũ, không ngừng học hỏi cô ta:

Thầy trừ ma chính là chuyên môn đối phó với ma quỷ à? Vậy tại sao cô lại gia nhập công ty này?

Chúng tôi không biết trên đời có quỷ, vậy nên không thắng nổi cám dỗ mới ký hợp đồng, còn cô đã biết rõ công việc này, sao còn bị mắc lừa?

Bởi vì...

Lãnh Nguyệt do dự một chút, sau đó lắc đầu nói:

Đây là chuyện của tôi, anh biết cũng không làm được gì.

Con khỉ!

Hạ Thiên Kỳ đột nhiên cảm thấy ẩn sâu trong con người lạnh lùng này, có vài phần đê tiện.

Trong khoảng thời gian sau đó, cả hai người đều không nói gì nữa, rất nhanh, bọn hắn đã đi đến khu vực mà Hàn Hi Nguyên phụ trách.