Dịch:
Hàn Phong Vũ
Trên một tầng văn phòng nằm ở trung tâm thành phố Hằng Viễn, chừng gần trăm người kinh hoàng khϊếp vía đang đứng, người đàn ông dáng người không cao ngồi trước mắt bọn họ, đang cầm một túi khoai tây miếng ăn từng nắm lớn, mà sau chỗ ngồi của gã, có hơn chục thi thể tình trạng tử vong thê thảm nằm ở nơi đó.
Không hề nghi ngờ, những người này đều là bị sát hại.
"Cho mày thêm một cơ hội, nếu tao còn không hài lòng, vậy cũng chỉ có thể cho mày đi chết."
Người đàn ông vóc người nhỏ thó quay về phía người trung niên ở bên phải nhất cười xấu xí nói xong, lại thấy người trung niên kia hô to, vung nắm tay hung hăng đấm lên mặt của người đứng bên cạnh.
"A!"
Một quyền này sức lực rất lớn, trực tiếp đánh người đồng nghiệp bên cạnh ngã xuống đất, hàm răng va chạm mạnh khiến môi rách ra, vung ra một chút vết máu.
"Không tồi. Kế tiếp."
Tên nhỏ thó hài lòng gật đầu, lúc này lại thấy người đàn ông bị đánh rách môi kia trước đó kia bò dậy trên mặt đất, sau đó quay về phía đồng nghiệp nữ bên cạnh mình áy náy nhìn một cái, rồi cũng muốn vung quyền đánh.
Nhưng vào lúc này, gã đàn ông nhỏ thó kia lại đột nhiên hô dừng.
"Mày và con nhỏ kia nhìn qua như rất quen. Không tồi, tao thích, mày, tới đây cho tao!
Còn có hai người bọn mày.
Bây giờ biễu diễn một đoạn tình cảm mãnh liệt cho ông xem."
Nghe được yêu cầu của tên nhỏ thó kia, người đàn ông kia nhất thời quỷ trên đất cầu khẩn:
"Van xin ông quả qua cho chúng tôi đi, chúng tôi cái gì cũng đáp ứng ông, ông thả chúng tôi có được không."
"Không được. Mày muốn tao thả thì tao phải thả, mày đây là dnag9 ra lệnh cho tao?"
Gã đàn ông vóc người nhỏ thó nói xong, lại thấy hai mắt gã đột nhiên lóe ra chút màu tím, sau đó quay về phía một nam một nữ chìm trong sợ hãi và khuất nhục kia nói:
"Không làm đúng không, vậy thì chết từng đứa một đi."
Nói xong, gã đàn ông nhỏ thó nhìn như nhẹ nhàng vung tay lên, một người đàn ông trong số đó lại như bị hút lên, tức khắc đâu khổ giữ chặt cổ, rất nhanh cả người đã co giật ngã trên mặt đất, hai mắt lồi ra đã không còn lại bao nhiêu sinh khí.
"Chết một người không đã nghiện, còn phải thêm một người chết nữa."
Nói xong, gã đàn ông vóc người nhỏ thó kia nhìn về phía người đàn ông vừa mới cầu khẩn gã, sau đó hài lòng nói:
"Chỉ mày tốt."
Lời còn chưa dứt, gã lại động ngón tay lên một cái, trong nháy mắt người đàn ông bị gã hút tới, sau đó cưỡng ép bấm đứt cổ người kia trong tiếng kêu to hoảng sợ của mọi người.
"Được rồi, tất cả mọi người đều sợ hãi, thật có lỗi thật có lỗi. Thế nhưng tao đã nói với bọn mày rồi, tao tới đây để vui vẻ, chỉ cần khiến cho tao vui vẻ, nghe theo lời căn dặn của tao thì không có việc gì.
Tao thật sự không muốn dùng bạo lực với bọn mày, dù sao bọn mày cũng sống như con chó vậy, không phải sao.
Cho nên, đừng làm cho tao khó chịu, bằng không, tiếp theo đó tất cả mọi người bọn mày phải chết.
Vậy thì bắt đầu đi, mày, mày, mày, còn mày nữa, cả bốn người trói mấy con đ* này lại, sau đó dùng nắm đấm của bọn mày... Khà khà, tao nói cũng có chút ngượng ngùng, có điều bọn mày hiểu mà, quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ rồi đi.
Nếu 2 phút sau con kia còn sống, vậy thì người chết chính là bọn mày."
Sau khi nghe câu dọa dẫm của gã đàn ông nhỏ thó, cả bốn công nhân viên đều bán đứng lương tâm xông về phía nữ nhân viên kia, sau đó lại bắt đầu xé rách quần áo của nữ nhân viên kia trong tiếng cười của gã nhỏ thó.
Hơn mấy chục người còn dư lại không dám nhìn, toàn bộ đều là toàn thân sợ hãi run lập cập, có người thậm chí bị dọa tới mức tiểu trong quần.
Người của công ty vọn họ vốn là định đêm nay xong việc sẽ đi ăn liên hoan, kết quả không đợi đi ăn, lại đột nhiên xuất hiện một gã đàn ông vóc người nhỏ thó muốn cùng bọn họ chơi trò chơi gì gì đó.
Bọn họ đương nhiên sẽ không để ý tới tên bị bệnh thần kinh này, thế nhưng bỏ ra cái giá lớn thê thảm, đối phương chỉ vẻn vẹn phất phất tay mấy cái, mấy người còn khỏe mạnh trong nháy mắt đã chết.
"Các người không được đυ.ng tới tôi!
Đừng đυ.ng tới tôi... Cứu mạng với..."
Người phụ nữ gào thét khàn cả giọng, thế nhưng không thể đổi lấy bất kỳ sự giúp đỡ nào, cũng không phải không ai muốn cứu cô ta, mà là ai cũng không muốn chết.
Gã đàn ông vóc người nhỏ thó kia rõ ràng chính là một quái vật.
Ngay lúc cả người cô ta bị xé rách quần áo, bốn gã đàn ông định tiến hành vây đánh cô ta, lại nghe cửa sổ phía sau bọn họ đột nhiên bị người gõ vang.
"Cộc cộc cộc..."
"Ừm?"
Người ở nơi này đuề theo bản năng nhìn lại, lại thấy trên bậc cửa sổ bên ngoài không biết từ khi nào có một người dán người trên đó.
Thậm chí còn không kịp chờ bọn họ thấy rõ ràng dáng vẻ của người kia, lại thấy một cánh cửa sổ nhỏ bay ra khỏi khung cửa vào trong phòng.
Tất cả mọi người bao gồm cả gã đàn ông vóc người nhỏ thó bên trong bị cái khác thường đột nhiên xuất hiện này dọa sợ đến mức kinh hoàng.
Hạ Thiên Kỳ nhảy thẳng từ ngoài vào trong, sau đó lại thấy các nhân viên công ty này mặt mang đầy nước mắt nhìn chăm chăm vào hắn.
"Tan làm còn không đi? Không cần về nhà ăn cơm sao?"
Không người nào để ý lời nói này của Hạ Thiên Kỳ, vì trong mắt bọn họ, kế tiếp người đàn ông đột nhiên xông vào này, cũng sẽ trở nên giống với bọn họ, hoặc còn thê thảm hơn so với bọn họ.
"Được rồi, các người cứ tùy ý đi, không đi thì không đi vậy. Dù sao người tôi muốn tìm cũng không phải các người, thế nhưng tôi phải nhắc nhở mấy người bên kia một câu, quần áo đã xé nát xuống rồi, muốn mặc vào trở lại coi như không dễ dàng."
Hạ Thiên Kỳ hiển nhiên là đang nói bốn người đi đối phó nữ nhân viên kia dưới sự uy hϊếp của gã đàn ông vóc người nhỏ thó.
Cũng cho tới lúc này, hắn mới đưa mắt nhắm ngay gã đàn ông vóc người nhỏ thó ngồi trước cả đám nhân viên làm như đang xem trò vui kia.
"Hóa ra mày đây nhỏ như thằng nhãi con ở nơi này mà. Tao vì tìm mày, mà gần như gả đêm đều không ngủ.
Mày chế giễu, vẫn còn có tâm tình ở nơi này ăn đồ ăn vặt.
A đúng rồi, mày hẳn còn chưa biết, ba đồng bạn kia của mày, đều đã bị tao gϊếŧ chết.
Nếu mày còn không nhớ ra được, tao nhắc nhở lại mày một chút. Một thằng ngụy trang thành ông chủ quán giải khát, một là con sb* để cái đầu xù mì, còn có một thằng mập thích ăn đồ sang chảnh giả vờ làm lão đại.
*SB: viết tắt của stupid b*tch.
Kế tiếp sẽ tới lượt mày."
Gã đàn ông vóc người nhỏ thó hoàn toàn không biết đám người đầu xù mì đều bị gϊếŧ chết, trước đó mặc dù gã cảm giác được quỷ vực tồn tại trước đó có một đoạn thời gian đột ngột biến mất, thế nhưng không bao lâu sau lại khôi phục lại như thường.
Gã vốn tưởng rằng chỉ là đối phương rút nhỏ phạm vi bao phủ của quỷ vực, hoàn toàn không nghĩ về phía phương diện xảy ra sự cố.
Thế nhưng bây giờ nhìn lại, hiển nhiên quỷ vực xuất hiện sau đó, hoàn toàn không phải của đám đồng bạn kia của gã.
Trong số bốn người, thực lực của gã đàn ông vóc người nhỏ thó này là yếu nhất, ngay cả ba người kia cũng bị gϊếŧ, như vậy gã tự nhiên không thể nào là đối thủ, vì vậy không chút nghĩ ngợi đã muốn chạy trốn.
"Còn muốn chạy?"
Hạ Thiên Kỳ cười lạnh một tiếng, quỷ vực vốn bao phủ cả thành phố Hằng Viễn, trong nháy mắt hóa thành một tấm lưới quỷ, trong khoảnh khắc lại trói buộc gã đàn ông vóc người nhỏ thó bên trong.
Gã đàn ông vóc người nhỏ thó nhận ra khác thường, cũng liều mạng thả quỷ vực ra, hòng chạy thoát khỏi quỷ vực của Hạ Thiên Kỳ. Thế nhưng khiến gã tuyệt vọng là, quỷ vực của gã vừa mới xuất hiện, đã bị quỷ vực kiên cố của Hạ Thiên Kỳ chèn ép thành từng mảnh vụn.
Biết rõ thực lực giữa hai người chênh lệch quá lớn, gã đàn ông vóc người nhỏ thó càng tuyệt vọng hơn, cũng chỉ có thể mở ra năng lực thiên phú, gửi hy vọng vào đạt được một tia cơ hội sống.
"Hồng huyết!"
Gã đàn ông nổi giận gầm lên một tiếng, trong nháy mắt thân thể tản ra một trận huyết quang, sau đó lại hóa thành một vũng máu, chậm rãi thấm từ trong quỷ vực ra ngoài.
"Năng lực thiên phú đặc biệt dùng để chạy trốn?"
Hạ Thiên Kỳ không hề do dự, nếu năng lực thiên phú của đối phương là có liên quan tới máu, như vậy thì huyết sát quỷ binh của hắn chính là khắc tinh của đối phương.
"Lần này thử mùi vị của mày!"
Lấy ra huyết sát quỷ binh cong như trăng khuyết trong lòng mình, Hạ Thiên Kỳ cắm thẳng lên đống dịch thể màu máu rĩ ra khỏi quỷ vực kia.
Tiếp theo, lại nghe trong quỷ vực vọng ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương, tiếp theo, gã đàn ông thấp lùn hóa thành người máu trước đó, lần nữa lộ ra hình dáng sắc mặt trắng bệch, chỉ là hai cánh tay đã biến mất không thấy bóng dáng.
Huyết sát quỷ binh cắm trên sàn đá cẩm thạch, quanh thân tản ra hồng quang yêu dị, hiển nhiên, hai cánh tay của gã đàn ông vóc người nhỏ thó kia, đều bị nó hóa thành lực lượng bị huyết sát quỷ binh hút vào.
"Cút lại đây!"
Trong quỷ vực, Hạ Thiên Kỳ tồn tại như thần minh, đang không có không gian quỷ vực làm lực lượng tiến hành quấy nhiễu, sau một tiếng hét lớn của hắn, gã đàn ông vóc người nhỏ thó không thể không chế thân thể của chính mình, trực tiếp quỳ gối trước mặt của Hạ Thiên Kỳ.
"Van xin anh đừng gϊếŧ tôi..."
Gã đàn ông vóc người nhỏ thó tự hiểu mình đã không cách nào chạy trốn, lại kêu khóc cầu khẩn.
Hạ Thiên Kỳ quay đầu lại nhìn thoáng qua đám nhân viên đang há to mồm nhìn bọn họ, biểu tình như nằm mơ giữa ban ngày, nhàn nhạt hỏi:
"Các người có bỏ qua cho hắn không?"
Đám nhân viên vẫn không có phản ứng, vì bọn họ đểu bị một màn vừa rồi dọa sợ choáng váng.
Vì bọn họ đã hiễu quá rõ lực lượng của gã đàn ông vóc người nhỏ thó kia, cơ bản là ngoắc ngoắc ngón tay là có thể gϊếŧ chết hết bọn họ, thế nhưng một tên quái vật biếи ŧɦái như vậy, lại bị người đàn ông xuất hiện về sau này thu thập mà trở nên ngoan ngoãn, cuối cùng đang không ngừng dập đầu van xin, chỉ cầu có thể giữ lại một cái mạng.
"Không nói lời nào chính là thầm chấp nhận."
Hạ Thiên Kỳ lần nữa quay đầu, tiếp theo lại không có bất kỳ do dự nào, trực tiếp dùng cách thức bạo lực nhất, móc vào miệng gã đàn ông vóc người nhỏ thó kia, làm như xé giấy trực tiếp xé thành hai nửa.
Sau đó lại chưa hét giận, hung hăng đạp mấy đạp trên thi thể, mãi tới khi giẫm xương cốt toàn thân gã nát bấy mới thôi.
"Không sao, có thể tan làm rồi."
Hạ Thiên Kỳ lần mò một số đồ vật nước thuốc các loại trên người thi thể kia, sau đó quay về phía một đám nhân viên đang trợn mắt há mồm nói một câu, hắn lại lần nữa nhảy lên bậc cửa sổ, bóng dáng biến mất trong bóng tối ở bên ngoài.