Ác Linh Quốc Gia

Quyển 22 - Chương 56: Thế cục

Dịch:Hàn Phong Vũ

Còn có quyền lợi phân chia lợi ích hưởng thụ.

Quyền hạn này là mỗi một quản lý cấp cao đều có một khu vực phụ trách chuyên biệt của mình, một khi xuất hiện ác quỷ, thì cần phải ra tay giải quyết.

Khu vực này trước đó Lương Nhược Vân còn ở đây đã phân chia ra, bây giờ hắn tiệp nhận vị trí của Lương Nhược Vân, chỉ cần tiếp nhận phạm vi quản lý của Lương Nhược Vân là được, không cần phân chia lần nữa.

Còn như quyền hạn hiểu rõ tình hình phân bố sự kiện ở khu vực hưởng thụ, và quyền hạn mở khóa đệ nhị vực cũng không có gì đáng nói, hắn lấy tư cách người nắm quyền, về khu vực phát triển của quỷ vật, phân bố nhân viên tự nhiên biết rõ ràng.

Cuối cùng chính là quyền hạn có thể thành lập đoàn thể của mình.

Quyền hạn này như ký khế ước, mình lấy tư cách là đội trưởng, cho một số người ký khế ước gia nhập vào đoàn đội. Không hề dưới quyền Minh Phủ, đương nhiên cũng sẽ không nhận được phần thưởng do Minh Phủ trực tiếp phát ra, cần phải do đội trưởng đoàn thể tự mình phân chia.

Quyền hạn quản lý cấp cao cứ nhiều như vậy, lúc Hạ thiên Kỳ vừa trở thành quản lý, lần đầu tiên thấy điều này, với chức vị này còn rất khao khát, lới lúc thật sự tới vị trí này rồi, trong lòng của hắn cảm thấy vẫn cứ như vậy, không có quá nhiều cảm giác.

Lúc này hắn lại thử mở quyền hạn giám đốc, vốn tưởng rằng quyền hạn giám đốc sẽ tốt hơn rất nhiều, kết quả phía trên chỉ hiển thị một câu nói ngắn ngủn:

"Cá nhân và đoàn thể có thể nhận được tư cách ở lại đệ nhị vực vĩnh viễn."

Hạ Thiên Kỳ nghe Lương Nhược Vân nói đệ nhị vực cũng có Minh Phủ, có điều nghe ý tứ của Lương Nhược Vân, Minh Phủ phía trên và Minh Phủ trong hiện thực không quá giống nhau, nhắc nhở hắn tốt nhất không nên dính vào.

Nên khi hắn lý giải xong, sau khi trở thành giám đốc có chỗ gì tốt hay không.

Sở dĩ Lương Nhược Vân bọn họ đi tới đệ nhị vực, nguyên nhân là ở chỗ trong tương lai mấy năm tới, toàn bộ thế lực Minh Phủ trong hiện thực đều sẽ bị hút vào đệ nhị vực, nên càng sớm đứng vững gót chân ở đệ nhị vực, với cá nhân mà nói thì khả năng sinh tồn càng bảo đảm.

Huống chi, tấn chức tới cấp quản lý cấp cao này, toàn bộ phần thưởng đều đến từ đệ nhị vực, hiện thực quả thật không có quá nhiều sức hút nữa, tối đa chỉ là an toàn hơn một chút, không cần phải nơm nớp lo sợ.

Đợi lý giải xong quyền hạn quản lý, và quyền hạn giám đốc, Hạ Thiên Kỳ cũng không từ đó lui ra ngoài, mà là định dùng hết 30 điểm vinh dự hắn lấy được trước đó kia.

Nâng [Cường hóa ác quỷ] lên tới 6 cấp, Hạ Thiên Kỳ trực tiếp dùng hết toàn bộ điểm vinh dự, mặc dù mỗi một lần cường hóa đều cần tới 10 điểm vinh dự, là một khoảng chi tiêu xa xỉ, thế nhưng mỗi một lần tăng lên một cấp, trữ lượng quỷ khí trong cơ thể hắn đều sẽ tăng lên thành gấp bội, nhất là sau lần cường hóa này, trụ khí xoáy vốn do quỷ khí hình thành trong cơ thể hắn, lại bắt đầu ngưng thật nén thành từng giọt từng giọt chất lỏng.

Sau khi nén lại, loại chất lỏng này sẽ bị hút vào trong khí xoáy, vòng đi vòng lại.

Hạ Thiên Kỳ không biết loại biến hóa này ý vị như thế nào, thế nhưng có lẽ theo dung nhập của chấ lỏng đen kia, mật độ quỷ khí cũng sẽ có mức nâng cao tương ứng, đồng thời cũng sẽ khiến thân thể hắn càng thêm rắn chắc hơn.

Ngoài 30 điểm vinh dự này ra, trong tay hắn còn có một khoản còn lại trước đó, cộng thêm lần này đạt được hai lần chấm điểm cấp hoàn mỹ, tổng cộng có 3 chấm điểm cấp hoàn mỹ.

Một lần cho điểm cấp hoàn mỹ có thể đổi ba lần cho điểm cấp ưu tú, một lần cho điểm cấp ưu tú có thể đổi 3 lần chấm điểm cấp bình thường. Có thể nói ba lần chấm điểm cấp hoàn mỹ này của hắn, nếu chỉ đơn thuần dùng để hoán đổi nước thuốc thuật pháp, thì có thể đổi được 27 chai, đây có thể nói là một khoảng tài sản rất lớn.

Hắn không một mạch đổi hết, mà là lấy ra một cái, đổi 9 chai nước thuốc thuật pháp.

Trong đó có 4 chai nước thuốc khôi phục thương thế, 4 chai nước thuốc khôi phục thể lực, 1 chai nước thuốc gia tăng tốc độ.

Sau khi hoàn thành hoán đổi, ý thức của Hạ Thiên Kỳ lui ra khỏi đồng hồ vinh dự, đốt một điếu thuốc thơm, hắn lại định rời khỏi văn phòng Hoàng Kim, có điều hắn vừa mới nhấc mông lên, thậm chí còn chưa hoàn toàn đứng lên, điện thoại di động đặt trong túi lại vang lên.

Nghe tiếng điện thoại di động kêu, Hạ Thiên Kỳ vội vàng lấy ra, vì nếu là Triệu Tĩnh Thù bọn họ tìm hắn thì tuyệt đối sẽ không gọi điện thoại cho hắn, mà là trực tiếp dùng điện đàm gọi hắn, chỉ có người không thuộc về Minh Phủ mới có thể thông qua điện thoại di động.

Trên thực tế cũng như hắn nghĩ, khi hắn lấy điện thoại di động ra, lại phát hiện người gọi tới là cha của hắn.

"Này? Là cha sao? Cha đang ở đâu?"

Hạ Thiên Kỳ vừa mới nhận điện, lại lo lắng hỏi dồn.

"Là cha, Thiên Kỳ, cha không sao, bây giờ khỏe vô cùng, con không cần lo lắng."

Giọng nói của cha hắn nghe có chút trầm thấp, Hạ Thiên Kỳ đột nhiên có chút trầm mặc, một lúc lâu sau mới đỏ mắt nói:

"Trong nhà xảy ra chuyện, mẹ đã..."

Nghe lời nói của Hạ Thiên Kỳ, cha hắn cũng trầm mặc một lúc lâu, sau đó nói:

"Thật xin lổi Thiên Kỳ, có một số việc cha giấu giếm con, thế nhưng con tin tưởng cha, đợi đến lúc thời cơ chín mùi cha sẽ nói rõ với con. Cha khỏe vô cùng, lúc đó mẹ con không có đả thương cha, bà ấy nói cho cha biết, bà ấy phải đợi con trở về, thế nhưng bà ấy chỉ có thể để mình rơi vào cái tình trạng đó, nếu không thì sẽ bị giam cầm một lần nữa.

Bà ấy cũng không muốn thương tổn những người vô tội kia, bà ấy cũng rất đau lòng."

"Con biết, mẹ con quả thực bị giam cầm, bị phong ấn trong thân thể của con, là ông nội làm sao..."

"Ông nội con không làm hại chúng ta, rất nhiều chuyện không phải như con nghĩ, tin tưởng cha, chờ thời cơ chín muồi, cha sẽ nói tất cả mọi chuyện xảy ra trong nhà cho con biết.

Ông nội con thật sự rất không dễ chịu, áp lực ông ấy phải chịu vượt xa cả tưởng tượng của chúng ta."

Đôi mắt của Hạ Thiên Kỳ đã không bị khống chế mà trở nên mơ hồ, hắn lần nữa rơi vào trầm mặc, một lúc lâu sau, mới có dũng khí hỏi:

"Cha, cha cũng là người của Minh Phủ sao?"

"Không phải. Cha chỉ là một người bình thường."

Cha của Hạ Thiên Kỳ nghẹn ngào nói đến đây, lại đột nhiên nói bằng ngữ khí kiên định:

"Nói chung tự con bảo trọng, cha không thể giúp con cái gì, nhưng cha tin con của cha nhất định có thể làm được, cha cũng sẽ tự chăm sóc tốt chính mình, trước tiên cứ như vậy đi."

"Cha..."

Thậm chí không đợi Hạ Thiên Kỳ nói thêm gì, cha hắn bên kia đã trực tiếp cúp điện thoại, chờ hắn gọi lại đã tắt máy.

Hạ Thiên Kỳ không biết cha hắn đi đâu, nhưng thông qua những gì cha hắn vừa nói, hiển nhiên cha hắn rất rõ ràng trong nhà xảy ra chuyện gì, cũng biết chuyện mẹ của hắn bị phong ấn.

Nhưng lúc đó cha hắn ở nơi nào, hiển nhiên, ngay từ lúc trước đây rất lâu, cha hắn đã biết những chuyện này sẽ xảy ra vào một ngày nào đó trong tương lai.

Nghĩ như vậy, Hạ Thiên Kỳ chợt cảm thấy trong đáy lòng sinh ra một cảm giác lạnh lẽo.

- ---

Cùng lúc đó, trong một tòa nhà chung cư rất thông thường, cha của Hạ Thiên Kỳ xoay người, đặt điện thoại di động lên bàn trà trước ghế salon, nói với người đàn ông tuổi còn trẻ đang ngồi trên ghế salon theo dõi hắn:

"Tôi đã nói với con trai tôi, các người có thể đi được chưa."

Người đàn ông trẻ tuổi nghe xong gật đầu, sau đó nhìn qua người đàn ông lớn hơn vài tuổi bên cạnh đeo một cặp mắt kính gọng vàng, người đàn ông trầm ngâm phút chốc, sau đó cảnh cáo nói với cha của Hạ Thiên Kỳ:

"Ông nên biết ý nghĩa nếu kế hoạch này thất bại sẽ thế nào, tất cả mọi người sẽ chết."

Cha của Hạ Thiên Kỳ nghe xong trầm mặc không nói, sau đó hai người đàn ông lần lượt mở cửa đi ra ngoài.

"Đúng rồi Trần Bình, bây giờ Tuyệt Đại bọn họ đang sinh sống trong thế giới phụ này, tất cả mọi người đã lâu không gặp rồi."

Đợi khi hai người ra hành lang, người đàn ông tuổi còn trẻ đột nhiên gọi người đàn ông mang mắt kính gọng vàng đi ở phía trước kia lại.