Dịch:Hàn Phong Vũ
Nghe Hạ Thiên Kỳ đột nhiên hỏi tới tên mặt nạ, hai đầu chân mày của Lương Nhược Vân không khỏi nhíu lại, tiếp theo lắc đầu nói:
"Không rõ ràng lắm, trên thực tế ngay từ khi tôi trở thành quản lý cấp cao, hắn chính là quản lý cấp cao của đệ tam Minh Phủ, khi đó quyền hạn đều được các cấp trên nắm giữ trong tay, càng về sau này xảy ra một chút chuyện, các cấp cao mới chính thức giao quyền hạn ra.
Vì vậy mới có tôi nắm quyền, khi đó tôi cũng là một người mới vừa mới tấn chức, như anh bây giờ vậy.
Nên người cùng cấp bậc hoàn toàn không nghe điều khiển của tôi, càng về sau này, theo một số quản lý cấp cao có uy tín rời đi, đệ tam Minh Phủ cũng chỉ còn lại hai người chúng tôi là quản lý cấp cao, mãi đến khi Ngô Địch tấn chức lên, tôi mới có một người trợ giúp."
Lúc Lương Nhược Vân nói lời này, trên mặt cô lộ vẻ khổ sở, có thể tưởng tượng được, lúc cô vừa mới ngồi lên vị trí người nắm quyền này, thời gian trải qua cũng không quá dễ dàng.
Quản lý cấp cao có uy tín không đặt cô vào trong mắt, có người mới tấn chức gia nhập vào hay không, hầu như cũng coi là quan can tư lệnh*, nhiều nhất chỉ có thể điều khiển một số người dưới tầng quản lý.
*Quan can ti lệnh/ Quan can tư lệnh: tướng không binh; cấp quản lý mà không có nhân viên.
Nghĩ tới Lương Nhược Vân lúc đó, hắn đã có thể nghĩ tới một đoạn thời gian của mình trong tương lai, so với Lương Nhược Vân, lý lịch của mặt nạ đen kia còn cổ xưa hơn, không thể nắm bắt được thực lực mạnh đến mức nào, hắn tự nhiên không nên trêu chọc, cũng không tiện chỉ thị cái gì, vì hắn hoàn toàn không có tự tin sẽ làm tốt hơn so với Lương Nhược Vân lúc đó.
Ngay cả Lương Nhược Vân cũng thầm chấp nhận thân phận trên danh nghĩa của mặt nạ đen, đến hắn bây giờ tự nhiên cũng không có khả năng lật mặt. Còn Ngô Địch, với hắn cũng có chút quan hệ vừa là thấy vừa là bạn, đương nhiên cũng không cách nào ra lệnh, dù sao trong mắt của hai người kia, cái vị trí này là bọn họ không muốn, mới rơi xuống trên đầu hắn.
Nói đơn giản, chính là không có trứng gì để dùng, cũng không ai sẽ quan tâm tới cái người cầm quyền của đệ tam Minh Phủ này như hắn.
Nói quản lý thì hắn vẫn có thể quản, thế nhưng số người quản lý đệ tam Minh Phủ có tổng cộng có sáu người, thật sự có chút thực lực nói trắng ra chỉ có một mình Lãnh Nguyệt mà thôi.
Đồng thời hắn và Lãnh Nguyệt là bạn bè, cũng hoàn toàn không cách nào chỉ huy cái gì.
Nghĩ như vậy, Hạ Thiên Kỳ tức khắc cảm thấy tình hình hiện tại còn không bằng thời điểm Lương Nhược Vân tiếp nhận đâu.
"Cuộc sống lâu dài của tôi sau này, chắc chắn sẽ không quá tốt như đã từng."
Hạ Thiên Kỳ có cảm giác không xong, thở ra một hơi thật dài.
Đới chuyện này Lương Nhược Vân rất rõ ràng trong lòng, đương nhiên biết đệ tam Minh Phủ bây giờ là tình huống gì, không những nội bộ nhân niên thực lực đình trệ nghiêm trọng không nói, bên ngoài còn có đệ nhất Minh Phủ và đệ nhị Minh Phủ nhìn chằm chằm như hổ đói, có thể nói là loạn trong giặc ngoài nghiêm trọng.
"Cái này với anh mà nói đúng là một lần khảo nghiệm không nhỏ, có điều rất nhiều chuyện chỉ cần mình làm xong rồi, còn lại cứ thuận theo tự nhiên là được.
Tôi biết anh sẽ không gánh vác đệ tam Minh Phủ trên vai, anh tiếp nhận nơi này, chỉ là vì Lãnh Nguyệt bọn họ ở đây, anh muốn lợi dụng thuận tiện của người nắm quyền cung cấp cho bọn họ hoàn cảnh sinh tồn tốt nhất mà thôi."
"Cô thật sự nhìn rất chuẩn."
Hạ Thiên Kỳ âm thầm kinh ngạc với năng lực phân tích của Lương Nhược Vân, rốt cuộc dễ dàng đoán trúng tâm tư của hắn.
"Cái này cũng không quá khó suy đoán, vì lấy tư cách người cầm quyền tự nhiên không thể mang đến cho mình chỗ tốt gì, nhưng vì Lãnh Nguyệt bọn họ còn phải nương nhờ đệ tam Minh Phủ để tồn tại, nên anh không có lựa chọn nào khác. Nếu ban đầu đã chính là vì bọn họ mới tiếp nhận, vậy thì sau khi tiếp nhận, tự nhiên sẽ tính toán tiện lợi lớn hơn cho bọn họ.
Nhân chi thường tình mà thôi."
Mặc dù nhìn thấu tâm tư của Hạ Thiên Kỳ, nhưng Lương Nhược Vân nhìn qua cũng không có bất kỳ bất mãn gì, trên thực tế cô cũng không có tư cách gì để bất mãn. Vì đã giao Minh Phủ vào trong tay Hạ Thiên Kỳ, mặc dù Hạ Thiên Kỳ sẽ thiên vị những người đó, nhưng ít nhất đệ tam Minh Phủ vẫn còn, vẫn sẽ có người trong đó trưởng thành.
Mặc dù cuối cùng đệ tam Minh Phủ sẽ bị hai nhà Minh Phủ khác ăn lên như tằm ăn rỗi, thế nhưng cũng là hủy trên tay của Hạ Thiên Kỳ. Mà nếu quả thực không ai tiếp nhận đệ tam Minh Phủ, một khi cô đi, vậy thì đệ tam Minh Phủ chính là hủy ở trong tay của cô.
Mặc dù có chút tự lừa mình dối người, nhưng đây là kết cục cô không cách nào tiếp nhận.
"Nói chung tôi cứ cố gắng đi, về đệ tam Minh Phủ tôi có thể bảo vệ thì sẽ bảo vệ, nếu thật sự không bảo vệ được, vậy tôi cũng không có cách gì."
Hạ Thiên Kỳ coi như cho Lương Nhược Vân một thái độ, tuy nói hắn cũng không để ý cái thân phận này, nhưng cũng không muốn thấy đệ tam Minh Phủ đã thay đổi hắn từ trước tới giờ, sẽ hủy trong tay hắn.
Với lời hứa hẹn không tính là cam kết của Hạ Thiên Kỳ, Lương Nhược Vân cũng không nói quá nhiều, chỉ gật đầu một cái tượng trưng, sau đó cô tiếp tục nói cái đề tài trước:
"Cuối cùng phải nhắc nhở anh một điểm, chính là sau khi tôi rời đi, nếu người của đệ nhất Minh Phủ và đệ nhị Minh Phủ muốn hoàn toàn hủy diệt nơi này, vậy thì anh cần phải làm chính là chọn lựa nhân viên có tiềm lực, thu nhận bọn họ vào trong đoàn đội của chính anh.
Đây là đường tắt duy nhất để cứu bọn họ, nếu không bọn họ sẽ vì mất đi bảo vệ của Minh Phủ mà đi vào tầm mắt của quỷ vật.
Lời tôi muốn nói nhiều như vậy, một hồi nữa tôi chuyển giao quyền hạn người nắm quyền cho anh.
Anh còn có gì muốn hỏi không?"
"Cô biết Ngu Nhạc Thành không?"
Hạ Thiên Kỳ nhìn ánh mắt của Lương Nhược Vân, hỏi dò.
"Không biết." Lương Nhược Vân lắc đầu, trong ánh mắt thoáng hiện nghi ngờ:
"Kia là nơi nào?"
"Chính là một khu trò chơi, chỉ là ông chỉ của đô thị game điện tử kia, thân phận không tầm thường."
Hạ Thiên Kỳ cảm thấy Lương Nhược Vân kiến thức rộng rãi, đồng thời hắn nghe Mộc Tử Hi nói mẹ của Lương Nhược Vân cũng là cấp cao của Minh Phủ, nên sẽ phải biết một số bí ẩn người bình thường không biết, kết quả không nghĩ tới cô cũng chưa từng nghe nói qua chuyện có liên quan tới Ngu Nhạc Thành.
Thấy Hạ Thiên Kỳ nói được phân nửa rồi muốn nói lại thôi, Lương Nhược Vân cũng có chút hứng thú, thúc dục nói:
"Nếu anh muốn nói, có thể nói tường tận."
"Cái này cũng không có gì không thể nói, chắc cô biết lần trước chúng tôi và người của đệ nhất Minh Phủ nổi lên mâu thuẫn, ngoài Hầu Tử và Lữ Nhữ Nham ra còn có đám người Giang Chấn."
"Biết, một lần xung đột kia các anh gϊếŧ chết mấy quản lý của đệ nhất Minh Phủ." Mấy lần Hạ Thiên Kỳ bọn họ bị úp sọt, có thể nói đều là Lương Nhược Vân đi đến chùi mông cho bọn họ, nên Lương Nhược Vân tự nhiên nhớ kỹ.
Thấy Lương Nhược Vân còn nhớ chuyện này, Hạ Thiên Kỳ lại tiếp tục nói:
"Khi đó chúng tôi và đám người Hầu Tử chém chém gϊếŧ gϊếŧ, cũng đã dùng hết toàn lực, kết quả Giang Chấn đột nhiên xuất hiện, chúng tôi hoàn toàn bị vây trong gϊếŧ trong nháy mắt. Ngay trong lúc vô lực xoay chuyển trời đất, ông chủ của Ngu Nhạc Thành lại đột nhiên xuất hiện.
Cũng chính là sự xuất hiện của hắn, Giang Chấn mới có thể rời đi, mấy người chúng tôi mới có thể giữ được mạng sống tiếp."
"Chuyện này tôi nghe nói, lúc đó Giang Chấn mặc dù cũn chưa phải quản lý cấp cao, nhưng thực lực của hắn cũng đã tiến vào cấp ác quỷ, có thể dọa hắn bỏ chạy, thực lực quả nhiên không tầm thường."
"Thực lực của hắn tất nhiên đáng sợ, thế nhưng thật sự khiến tôi cảm thấy lẫn lộn chính là, trên cổ tay của hắn không có đồng hồ vinh dự. Thế nhưng hắn lại biết chuyện của Minh Phủ, đây mới là chỗ khiến tôi không hiểu.
Lẽ nào ngoài Minh Phủ ra, trên thế gian này còn có một lực lượng khác tác chiến cùng quỷ vật sao?"