Dịch:
Hàn Phong Vũ
"Đào Cảnh Thụy?
Đào Cảnh Thụy?"
Giải Thuần Lai hỏi liên tục mấy tiếng, thế nhưng Đào Cảnh Thụy bên kia lại hoàn toàn không có động tĩnh, mặc dù voice không bị ngắt, nhưng tiếng vang kít kít bên tai cũng trở nên càng thêm chói tai.
Giải Thuần Lai do dự muốn ngắt voice, sau đó gọi lại cho Đào Cảnh Thụy, nhưng vào lúc này, trong loa lại đột nhiên vọng ra tiếng nói của một phụ nữ:
"Ta thấy ngươi."
Trong giọng nói phụ nữ không có một tia tức giận nào, trong nửa đêm nghe vào cực kỳ lạnh lùng đáng sợ.
Giải Thuần Lai còn nhớ Đào Cảnh Thụy từng nói hôm nay trong nhà hắn chỉ có mình hắn, nhưng bây giờ hiển nhiên lại nhảy ra một phụ nữ. Không, kia không phải là con người mới đúng.
Giải Thuần Lai bị dọa sợ đến mức vội vàng ngắt voice, anh mắt cũng theo bản năng tìm kiếm trong phòng, rất sợ nơi này thật sự có một phụ nữ, đang đứng trong bóng tối dòm ngó mình.
Vì trong phòng ngủ đều mở hết đèn lên, nên hắn rất khẳng định phòng ngủ vẫn là phòng ngủ của hắn, đồng thời trừ hắn ra cũng không tồn tại những người khác.
Nhưng không kịp chờ hắn thả lỏng một hơi, đèn trong phòng lại như điện áp không ổn định mà đột nhiên lóe lên, nhìn lại cửa sổ vốn trong suốt, lúc này cũng bị ánh đèn đong đưa mông lung.
Giải Thuần Lai trong lòng có cảm giác nhìn về phía cửa sổ, giữa lúc trắng đen lẫn lộn, hắn thấy là một khuôn mặt người dán chặt trên cửa sổ.
Vậy mà thật sự có một phụ nữ, đang dán mặt trên cửa sổ nhìn hắn chằm chằm!
Giải Thuần Lai bị dọa tới mức trốn ra khỏi phòng ngủ, theo bản năng vọt vào phòng của cha mẹ hắn, nhưng khi hắn đẩy cửa ra, cũng chỉ có một cái giường hai người trống không.
Cha mẹ hắn biến mất.
Hoặc là, nói chính xác hơn, hắn biến mất khỏi nhà.
Ý thức được có thể mình lại vô tình xuất hiện trong quỷ lầu, Giải Thuần Lai tức khắc chạy tới trước cửa phòng, nhìn xuyên qua mắt mèo nhìn qua hành lang.
Nhưng vì hành lang quá tối, cho nên hắn không thấy gì cả, chỉ có thể dùng sức nện mạnh cửa phòng trước mặt, muốn gây ra chút tiếng vang kích hoạt đèn cảm âm trong hành lang.
Thế nhưng, đèn cảm âm bên ngoài như bị hỏng, hoàn toàn không có ý tứ sáng lên.
"Chết tiệt!"
Giải Thuần Lai không buông bỏ lại gõ cửa một cái, trong quá trình ánh mắt của hắn vẫn dán chặt trên mắt mèo, không bao lâu sau, trong mắt mèo mơ hồ lộ ra một chút ánh sáng, theo đó mà tới còn có một người phụ nữ mắt tím đang chậm rãi lui về phía sau.
Thấy một màn như vậy, Giải Thuần Lai gần như bị dọa sợ đến mức ngộp thở, lúc này mới hiểu rõ nguyên nhân trong hành lang vẫn luôn không có ánh đèn. Hóa ra vấn đề hoàn toàn không phải do đèn cảm âm, mà là vừa rồi, nữ quỷ kia chặn mắt mèo ngoài cửa phòng.
Đồng thời hắn đang dùng mắt mèo nhìn về phía hành lang, nữ quỷ kia cũng đang dùng mắt mèo... Nhìn mình hoảng sợ!
Giải Thuần Lai không dám đứng cạnh cửa nữa, mà là liều mạng chạy về phòng ngủ của mình, đợi khi lấy được điện thoại di động, hắn lại không ngừng bước mà trốn thẳng vào phòng ngủ của cha mẹ hắn, sau đó khóa trái cửa phòng ngủ.
Vạch tín hiệu của điện thoại di động hoàn toàn trống không, hắn nhớ rõ lần trước hắn vào trong quỷ lầu, điện thoại di động còn có thể gọi đi, thế nhưng vào giờ phút này hắn thử gọi cho rất nhiều người đều không cách nào gọi được.
Giải Thuần Lai không biết thứ gì đang đợi chờ hắn, thế nhưng cái loại cực kỳ bất an mãnh liệt, lại như đang nhắc nhở hắn, lần này hắn hẳn là chết chắc rồi!
Đồng thời khi Giải Thuần Lai thấp thỏm lo sợ, Đào Cảnh Thụy cũng đang gặp phải tình cảnh tương tự hắn, hầu như trong nhắt mắt, diện mạo căn hộ nhà hắn hoàn toàn thay đổi hình dạng, hắn lần nữa xuất hiện trong quỷ lầu.
Hắn liều mạng kêu, điên cuồng gọi điện thoại cho Giải Thuần Lai còn có đồn cảnh sát, thế nhưng điện thoại di động hoàn toàn không thể gọi đi.
Tiếng gào, tiếng kêu thảm thiết, và hàng loạt tiếng bước chân không ngừng vang lên trong hành lang, nghe vào như bên ngoài đang có rất nhiều người qua lại, thế nhưng nhiều hơn, hắn lại cảm thấy là nữ quỷ trong quỷ lầu này.
- ---
Hơn 7 giờ sáng, trong một căn hộ chung cư.
"Đình Đình, tới dùng cơm nhanh lên một chút."
"Đình Đình?"
Một người mẹ trẻ tuổi làm điểm tâm, quay về phía phòng con gái cô ta kêu liên tục mấy tiếng, nhưng không thấy con gái cô ta chạy đến.
"Ra ngoài nhanh một chút, nếu không mẹ sẽ giận."
Người phụ nữ vừa nói, vừa đi tới ngoài phòng, sau khi đẩy cửa ra, cô ta phát hiện con gái đang ngồi trên giường, ôm một con búp bê dáng vẻ có chút đáng sợ.
"Không nghe mẹ gọi sao, sao còn không xuống giường."
"Mẹ, đây là quà mẹ tặng con sao?"
Bé gái ôm con búp bê kia, vẻ mặt mừng rỡ nhìn mẹ mình hỏi.
"Đây không phải mẹ mua, nó ở đâu ra?"
Lúc này người mẹ trẻ tuổi đi tới, tiếp theo lấy lại con búp bê trong tay cô bé, cẩn thận nhìn một chút.
"Đây không phải mẹ mua sao? Nhưng lúc thức dậy sáng sớm, con đã phát hiện nó nằm bên cạnh con, con rất thích."
"Mẹ không có tặng, chẳng lẽ là cha con đưa? Nhưng ông ấy đã đi công tác mấy ngày rồi."
Người nọ cũng không nghĩ nhiều, lại nắm đầu con búp bê, như muốn mang ra ngoài:
"Loại vật này không sạch sẽ, dù sao mẹ tắm cho con một chút, đi ra ăn cơm trước đi."
Bé gái nghe lời gật đầu, ánh mắt vẫn luôn nhìn con búp bê mẹ mình nắm trong tay, thấy con búp bê kia đang cười quỷ dị với mình.
Đưa con gái tới trường học, người nọ về đến nhà bắt đầu quét dọn vệ sinh, bây giờ cô ta hoàn toàn thuộc về nội trợ trong nhà, ở nhà chăm sóc con cái một chút, dọn dẹp nhà cửa một chút là được rồi, chồng cô ta vì có làm ăn của mình, nên cũng không cần cô ta xuất hiện đi làm gì.
Sau khi quét dọn xong, người phụ nữ lại phát hiện con búp bê bị cô ta thuận tay đặt trên máy giặt kia, lại nói tiếp lai lịch của con búp bê này rất kỳ quái, vì cô ta và chồng cũng không có thói quen mua quà cho con gái, huống chi gần một tuần này hắn đều ra khỏi nhà công tác, trên thời gian cũng không ăn khớp, vì nghe cách nói của con gái cô ta, con búp bê này dường như đột nhiên xuất hiện vào tối hôm qua.
Mặc dù con gái rất thích, thế nhưng một con búp bê không rõ lai lịch thế này, cô ta không dám để lại trong nhà, cho nên cô ta lần nữa cầm con búp bê kia lên, sau đó nhét nó vào trong thùng rác, muốn một hồi nữa bỏ đi cùng rác ném ra ngoài.
Cầm con búp bê để qua một bên xong, người phụ nữ lại đi ra ngoài nhận điện thoại, nhưng chờ cô ta quay lại phòng vệ sinh, lại thấy con búp bê được cô ta xếp lại kia, vậy mà lại yên vị trên máy giặt.
Người phụ nữ sợ hãi nhìn con búp bê kia, ngoài miệng lẩm bẩm nói:
"Thật là lạ, mình nhớ đã xếp nó lại rồi mà."
Người phụ nữ cho là mình quên, lại lần nữa cầm con búp bê kia lên, nhưng vừa lúc đó, hai mắt con búp bê lại đột nhiên nháy một cái, tiếp theo khóe miệng trắng bệch đột nhiên mở ra một cái.
Một cái chớp mắt tiếp theo, lại thấy phụ nữ kia như bị trói chặt, tiếp theo, thân thể của người phụ nữ kia như đồ gốm sứ, toàn thân cao thấp bắt đầu xuất hiện từng đường vết rạn, sau đó máu tươi văng khắp nơi, toàn thân biến thành một đống thịt vụn.
- ---
Vì Bắc An cách thành phố Phước Bình cũng không gần, đồng thời không tới sân bay, tàu hỏa khứ hồi và không có xe đi tốc hành, nên Hạ Thiên Kỳ trực tiếp chọn lái xe chạy thẳng tới, mãi cho tới 5 giờ chiều, hắn mới chạy tới thành phố Bắc An.
Sau đó, hắn lại chạy không ngừng lao tới vị trí chỗ nhà hắn.